Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 158. Đại chiến thắng trước nay chưa từng có!




Vào lúc này mấy hàng binh lính Trấn Võ quân cầm đuốc phía trước đều di chuyển, chỉ thấy tất cả bọn họ đều lấy những quả cầu đen cỡ như quả tạ ra từ bao đồ sau lưng.
Đốt một góc, toàn lực ném quả cầu đen về phía Thiên Thần quân đang xông tới. Quả cầu đen bị đốt một góc còn chưa rơi xuống đất đã tỏa ra một lượng khói dày đặc theo gió bao phủ lấy Thiên Thần quân.
“Hả, Trấn Võ quân ném cái gì về phía chúng ta ?”
“Đây là quả cầu đen sì, kỳ lạ, sao quả cầu đen này lại cuồn cuộn không ngừng tỏa ra nhiều khói dày đặc như vậy.”
“Cái này, cái này, không hay rồi, khói này có độc, địch nhân muốn độc sát chúng ta, chạy mau kẻo không kịp!”
Mấy ngàn Thiên Thần quân xông lên phía trước chỉ cần hít một hơi, phản ứng dây chuyền, tất cả đều mềm nhũn nằm sấp trên mặt đất, toàn thân mềm nhũn, ngay cả sức lực giơ tay lên cũng không có.
Ý thức của họ rất rõ ràng, khả năng nói chuyện vẫn chưa mất đi, nhưng trong mắt họ hiện lên vẻ tuyệt vọng bởi vì mất đi khả năng phản kháng trên chiến trường chẳng khác gì chờ chết.
Thực sự quá tuyệt vời!
Hiệu quả khủng bố như vậy, phản quân các ngươi còn muốn chạy sao, tất cả đều để mạng cho ông!
Thấy hiệu quả của khói khủng bố như vậy, binh lính ném quả cầu càng thêm điên cuồng, một đám không ngừng lấy quả cầu từ sau lưng bao đồ ra, mạnh mẽ ném về trận doanh địch nhân. “Nhanh lên, xé một miếng vải ra, dùng nước làm ướt, không có nước thì dùng nước tiểu, che miệng mũi, ngăn cản những khói này!”
Trong Thiên Thần quân cũng có người lão luyện, dùng biện pháp ngăn cản khói.
“Sao, sao có thể như vậy, quần áo ướt cũng không ngăn được khói đặc xâm nhập, tiêu, tiêu rồi!” Không ít người đã dùng quần áo ướt che miệng mũi, ai ngờ khói đặc qua đi, tất cả bọn họ đều ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
“Sao có thể như vậy, sao Trấn Võ quân có được thứ này, chẳng lẽ là vũ khí bí mật của triều đình, đáng ghét!”
Lúc này, trong con ngươi của Mã Niên Thắng tất cả đều là tơ máu, thấy khói dày đặc cuồn cuộn ập tới quân đội, chỉ cần tiếp xúc với khói này, binh lính đều kiên trì không được một hai hơi thở, ngã xuống đất không dậy nổi.
Cảnh này thiếu chút nữa khiến cho hắn hộc máu, hắn cứ như vậy mà bạn trận.
“Mã tướng quân, chúng ta nhanh chóng rút lui, đã có một nửa quân đội ngã xuống đất không dậy nổi. Cộng thêm tốc độ gió này, chúng ta không lập tức rút lui thì toàn quân sẽ bị diệt!”
Hách Gia Công gấp gáp, nếu không rút lui thì mười lăm vạn đại quân bọn họ đều lãnh cơm hộp tại đây. Lúc này hắn rất bối rối, không còn là quân sư ổn trọng như núi lúc trước nữa. Hắn thật không ngờ Trấn Võ quân sẽ làm ra loại vũ khí tuyệt sát khủng bố như vậy, cơ hồ không mất một binh một tốt nào đã khiến cho bọn họ không hề có lực hoàn thủ.
“Rút lui!”
Mã Niên Thắng thấy khói dày đặc cuồn cuộn từ chân trời, không có bất kỳ do dự nào phát ra mệnh lệnh rút lui.
Nhất thời, Thiên Thần quân không bị khói tiếp xúc quay đầu bỏ chạy.
Chỉ là bọn họ có chạy nhanh cũng không nhanh hơn tốc độ gió cấp bảy cấp tám.
“Không, đừng đến đây!”
Lượng lớn binh lính dốc hết toàn lực chạy trốn vẫn không địch lại tốc độ gió cấp cấp bảy tám, tất cả đều bị khói đặc giữ lại.
“Giết!”
Lúc này Trấn Võ quân cầm lấy đồ đao trong tay giết tới Thiên Thần quân đã mất đi lực phản kháng.
Bọn họ cơ hồ không có bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ cần bổ một đao vào binh lính Thiên Thần quân nằm trên mặt đất không động đậy được là xong việc.
Vì để dễ dàng hơn một chút, bọn họ đều chém một đao vào bộ phận yếu ớt trên cổ địch nhân hoặc là đâm ra một kiếm, toàn bộ quá trình không để ý đến lời cầu xin của binh lính Thiên Thần quân.
Đừng trách bọn họ lạnh lùng, bọn họ không nuôi được nhiều tù binh như vậy, người bị tẩy não quá nhiều, bọn họ cũng không có thời gian sửa chữa suy nghĩ của những người này.
Trước tiên giảm số lượng, sau đó còn lại bao nhiêu nói sau.
“Đáng giận!”
Mã Niên Thắng thấy rất nhiều binh lính cưỡi ngựa phía sau đều bị khói đặc nuốt chửng, sợ tới mức hắn bỏ ngựa, khiêng Hách Gia Công lên vai, lấy tốc độ tông sư toàn diện bộc phát, dần dần kéo dài khoảng cách với khói đặc.
Những binh lính khác thấy như thế, người có thực lực thì rời khỏi ngựa đuổi theo Mã Niên Thắng, không có thực lực thì tiếp tục cưỡi ngựa đuổi theo Mã Niên Thắng.
“Tất cả đã sẵn sàng chưa?”
Lư Vũ Long nhìn thoáng qua phương hướng chạy trốn của Mã Niên Thắng, lại quay đầu lại nhìn xem binh lính của mình đã chuẩn bị xong chưa.
Thấy binh lính gật đầu, Lư Vũ Long nở nụ cười.
Lô Vũ Long ra hiệu, mấy vạn Trấn Võ quân cùng hướng về phía Mã Niên Thắng chạy trốn đồng thanh hô một câu.
“Cảm ơn Mã tướng quân đã tặng không!”
Giọng nói mấy vạn người làm trời rung đất chuyển, sóng âm khủng bố quét ngang bốn phương tám hướng.
“Ọc!”
Âm thanh này dĩ nhiên khiến cho Mã Niên Thắng đang chạy nghe được lập tức hộc máu.
Tặng không! Hắn thật sự tặng không!
Mã Niên Thắng quay đầu lại nhìn phương hướng cứ điểm quan trọng Thiên Đỉnh Vân Nhai, trong lòng hắn phát ra một lời thề độc, không huyết tẩy Trấn Võ quân hắn thề không làm người. Thề độc xong, hắn không ngừng vó ngựa chạy trốn.
Một canh giờ trôi qua, Lư Vũ Long hưng phấn đến cực điểm mang theo kết quả trận chiến tới tìm Hoàng Đông Kiệt.
“Mười lăm vạn Thiên Thần quân đã bị chúng ta giết hơn chín vạn người, bắt làm tù binh hơn năm vạn người, phản quân chạy trốn không tới sáu ngàn người.”
“Chúng ta không thương vong, có hơn mười người bị thương, người bị thương không phải bị địch nhân làm bị thương mà là do bọn họ hưng phấn quá mà gây ra.”
“Có người hưng phấn từ trên lưng ngựa ngã xuống, ngã bị thương, có người chém người quá hưng phấn, không cẩn thận bị bong gân thắt lưng vân vân.”
“Vương gia, chúng ta đại thắng, còn là đại thắng vô tiền khoáng hậu!”
“Lấy không tử vong lập nên đại chiến thắng trước nay chưa từng có!”
Lư Vũ Long vô cùng kích động nói xong, tướng quân trung cao cấp trong bộ chỉ huy cũng hưng phấn không kiềm chế được.
Những người khác kích động hưng phấn không thôi, Hoàng Đông Kiệt chỉ bình tĩnh mỉm cười, hắn đã từng trải qua thắng lợi như thế này rất nhiều lần, cũng không kích thích được tâm tình của hắn bao nhiêu ...
Hết chương 158.

Bạn cần đăng nhập để bình luận