Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 137. Không tốt! Phụ vương chạy trốn!




“Đại ca, ngươi nói người giả mạo ta là phụ vương, là phụ vương trộm tiền của Lộ Lộ rồi giá họa cho ta sao?”
Hoàng Thiên Khải nghe được lời của đại ca cũng mông lung, căn cứ của đại ca là gì, phụ vương giống như người như vậy sao.

“Lão đệ, ngươi cũng chưa từng hoài nghi sao, không phải người thân cận nhất của ngươi làm sao có thể quen thuộc ngươi như vậy, giọng nói chữ viết... vân vân đều bắt chước giống nhau như đúc.”
“Ngươi ngẫm lại đi, người mạo danh ngươi có thực chất thương tổn ngươi không, ngoại trừ gây phiền toái cho ngươi, sau đó chẳng có gì nữa.”
“Ngươi cũng không cảm thấy kỳ lạ sao, ai nhàm chán như vậy đi trêu chọc phiền toái không lớn không nhỏ cho ngươi, ngoại trừ phụ vương bất lương của chúng ta ra, còn có thể có là ai được nữa chứ?”
Hoàng Thiên Trấn nghĩ đến phụ vương đem hắn ra đùa giỡn như thế, khẳng định lão đệ cũng trốn không thoát.
“Không thể nào, phụ vương sẽ không làm loại chuyện trộm gà bắt chó này.”
Hoàng Thiên Khải nghe xong có chút bán tín bán nghi.
“Có phải hay không, bây giờ đi hỏi phụ vương không phải là biết ngay hay sao?”
“Nếu thật sự là phụ vương thì ngươi nhất định phải đứng về phía ta, tâm phụ vương đã trở nên đen tối, hắn vì vui vẻ nhất định sẽ chơi chết chúng ta.”
“Vì tương lai sau này không còn bị gánh tội oan từ trên trời rơi xuống, chúng ta nhất định phải ép phụ vương nhượng bộ mới được!”
Hoàng Thiên Trấn nói xong kéo lão đệ đi.
Kết quả khi hai huynh đệ vừa đến chỗ Hoàng Đông Kiệt ở, bóng dáng Hoàng Đông Kiệt đã sớm không còn, chỉ còn lại có mấy phong thư hiện ra trước mặt hai huynh đệ.
“Không tốt, phụ vương chạy trốn rồi!”
Hoàng Thiên Trấn nội tâm nóng nảy, phụ vương giảo hoạt lén chạy đi khiến cho hắn dự cảm cuộc sống sau này của bọn họ có lẽ không dễ chịu nữa.
“Nơi này có mấy phong thư, có viết cho ngươi, cũng có viết cho ta, và đám người ngoại công.”
Hoàng Thiên Khải cầm lấy mấy phong thư, rõ ràng là phụ vương đã sớm chuẩn bị tốt.
Phụ vương thần thánh như vậy sao, đại ca đi kéo hắn lại đây cũng chỉ mất một lát, phụ vương chắc chắn không phải bây giờ mới chuẩn bị mấy phong thư này.
Phụ vương đã chuẩn bị mấy phong thư này từ trước, phụ vương kiêm luôn chức thần côn (kẻ lừa bịp), làm sao dự đoán được đại ca sẽ đến làm khó dễ, còn chuẩn bị đầy đủ thư trước. Hoàng Thiên Khải không suy nghĩ nhiều, mấy phong thư đều đánh dấu thư phụ vương để lại cho ai, hắn rút phong thư của đại ca ra đưa cho đại ca.
Hắn cũng rút phong thư phụ vương để lại cho hắn, nghĩ thầm phụ vương sẽ viết cho hắn cái gì. Ôm tâm tính tò mò, hắn mở thư.

“Là ta, là ta, chính là ta, đại ca ngươi nói một chút cũng không sai, người mạo danh ngươi chính là ta, không ngờ đúng không, bất ngờ lắm đúng không!”
“Không sao, ngươi sẽ quen thôi, vì chuyện này sau này sẽ xảy ra thường xuyên.”
“Một khi có nồi từ trên trời rơi xuống, xin đừng do dự, tám chín phần mười chính là ta làm.” “Đừng hỏi tại sao, hỏi, chính là vì chơi!”
“Nếu ngươi không muốn bị trêu chọc, cũng có thể, hãy cố gắng tìm ra và ngăn chặn ta.” “Ngươi có thể coi đây là một trò chơi gọi là: nhi tử tìm cha.”
(×W八W×)
Xem xong, trên trán Hoàng Thiên Khải bỗng nhiên có thêm ba sợi chỉ đen, đây vẫn là phụ vương của hắn sao, sao lại không đứng đắn như vậy.
Hoàng Thiên Khải đã không biết nên nói như thế nào về phụ vương hắn, đây thật sự là đang hố nhi tử sao.
Hoàng Thiên Trấn bên này cũng đau đầu, hắn thấy thư phụ vương để lại cho hắn.
“Ngươi xong rồi, ngươi thật là xong rồi.”
“Ngay cả lão tử ngươi cũng dám bán, về sau nếu không để ngươi khóc chết đi sống lại thì thật là có lỗi với phần tâm ý này của ngươi đối với ta.”
“Sau đó chính là, được rồi, không có gì để nói nữa, tạm biệt!”
Hoàng Thiên Trấn buông thư xuống, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Làm sao bây giờ, sau khi phụ vương rời khỏi kinh thành, lại giống như biến thành một người khác, đầy bụng đen tối, bất lương, thích chơi đùa.”
“Chuyện này là sao, sao phụ vương lại có thể thiện biến hơn nữ nhân nữa vậy, mỗi ngày một dạng.”
“Có phải phụ vương tồn tại mấy nhân cách hay không, nếu không một người làm sao có thể xuất hiện nhiều tình cảm kỳ quái lại phức tạp như vậy chứ!”
Hoàng Thiên Trấn hơi mệt mỏi nhìn đệ đệ nói.
“Phụ vương có nhân cách khác hay không thì ta không biết, ta chỉ biết sau này chúng ta có thể sẽ sống rất khổ cực.”
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn thấy trong tay còn có bốn phong thư, cũng không do dự mang thư đi tìm ngoại công của bọn họ.
“Phụ vương các ngươi đi rồi sao? Có phải gặp phải việc gấp gì đó hay không, hắn mới vội vàng rời đi?”

Đám người Vương Nguyên Vinh biết được Hoàng Đông Kiệt đột nhiên không từ mà biệt, trong lòng hơi ngạc nhiên, cho rằng Hoàng Đông Kiệt có việc gấp, không kịp từ biệt bọn họ mà rời đi.
“Phụ vương có thể có việc gấp gì, hắn chẳng qua là vì tránh né hai người chúng ta mới lén rời đi.”
“Đây là thư phụ vương để lại, ai cũng có.”
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn không giải thích quá nhiều nguyên nhân phụ vương lén rời đi, lấy bốn phong thư trong tay giao cho bốn người ngoại công, cữu cữu, biểu đệ, biểu muội. Vương Nguyên Vinh nghe thấy Hoàng Đông Kiệt là vì tránh né nhi tử mới rời đi, tuy rằng hơi tò mò nhưng đây là chuyện gia đình người khác, bọn họ cũng không truy hỏi quá nhiều.
Nhận được thư, tất cả bọn họ đều mở ra xem.
Vương Nguyên Vinh: “Hố hai nhi tử một phen, không cẩn thận lại bị bọn chúng phát hiện. Không muốn bị chúng làm phiền, ta rời đi trước.”
Và không có sau đó!
Hết chương 137.

Bạn cần đăng nhập để bình luận