Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 313. Trận chiến không thể tránh khỏi!




“Ha ha...Hoàng Đông Kiệt, ngươi biết chơi, còn cẩu hơn cả ta, giả chết ẩn thân còn tính kế với ta, thủ đoạn tốt, thật sự là thủ đoạn tốt!”
Vũ Văn Đô Dạ cũng không xin tha, trong một khắc thấy rõ diện mạo của Hoàng Đông Kiệt, hắn biết vô luận như thế nào hắn cũng trốn không thoát, cả người bỗng nhiên cứng rắn lên rất nhiều. “Không phải ta biết chơi, là chúng ta chênh lệch trình độ quá lớn.”
“Đế quốc Đại Hạ có ngươi ở đây thật sự khiến cho mưu lược gia trong thiên hạ bi ai, động thủ đi.”
Vũ Văn Đều Dạ than thở một câu, nhắm mắt chờ chết.
Hoàng Đông Kiệt cũng không nói thêm gì, thành toàn Vũ Văn Đô Dạ, cảm giác hai nhi tử sắp tới, Hoàng Đông Kiệt xoay người biến mất.
Hai người Hoàng Thiên Trấn đuổi theo thấy Vũ Văn Đô Dạ không hề có động tĩnh nằm trên mặt đất, tuy rằng chuyện này khiến cho người ta hơi khó hiểu nhưng hai huynh đệ vẫn là nhanh chóng tiến vào trạng thái cảnh giác.
“Chết rồi, chuyện này...”
Chờ đến gần Vũ Văn Đô Dạ, cảm giác sinh mệnh của Vũ Văn Đô Dạ có dấu hiệu biến mất, hai huynh đệ chợt mơ hồ.
“Đại ca, không phải thế thân, là người thật, trên người hắn có dấu vết công kích của chúng ta.” “Thật đúng là hắn nhưng tại sao hắn đột nhiên chết, là ai giết hắn.”
Nghe được lời đệ đệ nói, Hoàng Thiên Trấn cũng vội vàng đi lên kiểm tra, xác định không phải thế thân, Hoàng Thiên Trấn bỗng nhiên căng thẳng hẳn lên.
Tinh thần tiến vào trạng thái căng thẳng, mắt không ngừng quét chung quanh, người có thể giết chết tồn tại như Vũ Văn Đô Dạ tuyệt đối có thể uy hiếp đến hai huynh đệ bọn họ.
“Đại ca, phụ cận không có người, người giết chết hắn hẳn là đã đi rồi.”
Hoàng Thiên Khải cảm giác phụ cận không có sinh mệnh khí tức của người khác, hoài nghi người giết chết Vũ Văn Đô Dạ đã rời đi.
“Trương chân nhân, sao ngươi lại tới đây.”
Hoàng Thiên Trấn đang muốn Dạ tìm kiếm dấu vết từ trên thi thể Vũ Văn Đô thì phát hiện Trương Cửu Thiên cũng chạy tới.
Hoàng Thiên Khải hô một tiếng sư phụ, Trương Cửu Thiên gật đầu không nói thêm gì, ngưng trọng kiểm tra thi thể Vũ Văn Đô Dạ và dấu vết còn lại chung quanh.
“Người có thể giết chết Vũ Văn Đô Dạ trong thời gian ngắn như vậy, tuyệt đối không thua ta ở trạng thái đỉnh phong.”
“Từng có người ở nơi này câu cá, hơn nữa câu được một khoảng thời gian rất dài, người câu cá này không có gì bất ngờ chính là cường giả giết chết Vũ Văn Đô Dạ.”
“Câu cá rất lâu, không giống như cố ý ở chỗ này chặn Vũ Văn Đô Dạ, nói cách khác Vũ Văn Đô Dạ nghiện hút máu, cho rằng người câu cá này là người qua đường.”
“Muốn tóm lấy để hút máu, kết quả xui xẻo đụng vào họng súng.”
Trương Cửu Thiên phân tích.
“Trương chân nhân, người câu cá có phải là lão giả xuất hiện mấy năm trước ở kinh thành hay không?”
Ý niệm đầu tiên trong đầu Hoàng Thiên Trấn là nghĩ đến lão giả Đại Tông Sư xuất hiện ở kinh thành khi hắn tiến hành đại điển đăng cơ.
Trần Vũ Linh từng nói vị lão nhân đó cho nàng cảm giác còn khủng bố hơn so với lão tổ và Trương chân nhân, hơn nữa mấy năm nay triều đình âm thầm điều tra giang hồ.
Đại Tông Sư được ghi chép lại ngoại trừ Vũ Văn Đô Dạ và vị lão giả đó ra, không có ai khác. Không thua gì Trương chân nhân trạng thái đỉnh phong, lại là Đại Tông Sư duy nhất trong ghi chép, ngoại trừ vị lão giả đó ra thì còn có thể là ai.
“Khả năng rất lớn là hắn.”
Trương Cửu Thiên chỉ có thể trả lời như vậy, vì hắn cũng không dám nói tuyệt đối.
“Nếu như là vị lão giả đó thì sự tình dễ rồi, dù sao lão giả vẫn là rất thân cận đế quốc Đại Hạ chúng ta.”
Hoàng Thiên Khải suy nghĩ một chút rồi nói.
“Các ngươi xử lý đi, ta trở về.”
Trương Cửu Thiên thấy đông đảo cường giả triều đình chạy tới thì rời đi.
“Treo thi thể hắn trên tường thành, phái người tiêu trừ tôm tép của tổ chức Triều Thiên.”
“Còn nữa, phái người âm thầm tìm kiếm lão nhân Đại Tông Sư, tìm được người không nên hành động thiếu suy nghĩ, trở về nói cho trẫm, trẫm muốn tự mình đi mời.”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lại một năm trôi qua, thiên hạ thái bình, Hoàng Thiên Khải trở thành chưởng giáo của Thiên Sư Đạo, còn làm minh chủ võ lâm.
Chỉ có điều triều đình và giang hồ vốn là hai thế lực mâu thuẫn và đối lập không giống nhau. Vài năm trôi qua, mẫu thuẫn của triều đình và giang hồ càng lúc càng lớn.
Hoàng Thiên Trấn cho rằng người trong giang hồ nâng mạnh đạp yếu, thường ỷ vào võ công không để ý đến quan binh và bắt nạt dân chúng, phải nên thu thập cải cách.
Động tác của triều đình hạ xuống, Hoàng Thiên Khải ban đầu vẫn là trạng thái mặc định, nhưng theo động tác của triều đình càng lúc càng lớn, nhược điểm xuất hiện, buộc Hoàng Thiên Khải là minh chủ võ lâm không thể không đứng về phía giang hồ.
“Minh chủ, phụ thân ta là thợ săn tiền thưởng, phụ thân ta chưa bao giờ giết người vô tội, đều là giết cường đạo và phạm nhân bị truy nã.”
“Triều đình thu nạp, phụ thân ta không đồng ý, ai ngờ triều đình muốn cưỡng ép thu nạp, kết quả dẫn đến phụ thân ta chết dưới đồ đao của triều đình.”
“Triều đình vì che giấu sự thật lại giết cả nhà ta, ta là người duy nhất chạy thoát, cầu minh chủ làm chủ cho ta.”
Một người nói xong, lại một người nói.
“Minh chủ, nhi tử ta chỉ luyện võ mấy ngày, triều đình xem nhi tử của ta trở thành người trong giang hồ, cưỡng chế thu nạp nhi tử ta, khiến cho con ta chết trong một trận chém giết.”
“Triều đình còn lấy lý do nhi tử ta chạy trốn, thu đất của ta, cầu minh chủ làm chủ cho ta và nhi tử đã chết của ta.”
“Minh chủ, còn có ta, trượng phu của ta...”
“Đệ đệ của ta không làm gì cả, lại chết dưới đồ đao của triều đình, cầu minh chủ...”
Không chỉ có một người quỳ trên mặt đất mà là mấy chục người, đây vẫn là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi.
Thủ đoạn cường ngạnh của triều đình mấy năm nay khiến cho giang hồ có quá nhiều oan sát, giết nhầm khiến toàn bộ giang hồ lâm vào hỗn loạn, điều này cũng khiến cho tâm tính Hoàng Thiên Khải thay đổi.
Vì lý do này, hắn đã cãi nhau với ca ca của mình.
Hết chương 313.

Bạn cần đăng nhập để bình luận