Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 811. Thời gian tạm dừng




“Không tốt!”
Sắc mặt Thi Đồ thay đổi, nguy hiểm lớn!
Nhưng ngón tay của Hoàng Đông Kiệt đã nhẹ nhàng điểm qua, không chậm cũng không nhanh nhưng Thi Đồ cũng không thể tránh được.
Một lóng tay điểm vào xương ức.
Phía sau lưng Thi Đồ nổ tung, xương thịt văng ra ngoài, trên ngực Thi Đồ xuất hiện một cái lỗ to bằng quả bóng rổ.
Thi Đồ có sinh mệnh lực rất mạnh mẽ, hắn không chết tại chỗ, ý niệm trong đầu vừa động, con rối số 1 đã xuất hiện sau lưng hắn, đặt tay lên vai hắn rồi mang hắn đi.
Cảnh tượng này phát sinh, bọn người Berset hoàn toàn mất bình tĩnh.
Đây thật sự là Đại Tông Sư sao?
Sao lại mạnh hơn Đại Tông Sư mà bọn họ biết?
“Không thể nào. Rõ ràng là ngươi không thể sử dụng dị năng của mình được nữa. Làm sao ngươi có thể thoát khỏi đòn tấn công tinh thần và ảo giác của con rối số 2?”
Thi Đồ quay lại với con rối số 2 và con rối số 3. Cái lỗ to tướng trên ngực hắn đã biến mất.
Đây là năng lực của con rối số 3, bù nhìn thế mạng.
Một khi năng lực này được sử dụng, một phần cơ thể của con rối số 3 sẽ bị mất.
Lúc này, toàn bộ cánh tay trái của con rối số 3 đã biến mất, muốn khôi phục lại thì cứ để con rối số 3 giết người là được.
Hai tay, chân, thân mình, tim và đầu, Thi Đồ có tổng cộng bảy cái mạng.
Đây chính là sự tự tin của Thi Đồ, cũng là lý do trước đây hắn không sợ Mạt Nhật sắp chết phản công...
Hoàng Đông Kiệt không đáp lại lời của Thi Đồ, khóe miệng nhếch lên nhìn bốn người Berset, lộ rõ vẻ mỉa mai.
“Hoặc là trên người hắn có bảo vật đặc biệt, hoặc là hắn tu luyện công pháp không giống người thường!”
“Truyền thừa võ đạo của Diệu Hạ lâu đời và toàn diện hơn bất kỳ quốc gia nào khác!”
“Một số võ đạo kỳ tài đã tu luyện công pháp đến cảnh giới cực kỳ thâm sâu, bọn họ cũng có thể đạt đến trình độ mà chúng ta không thể đạt tới!”
“Hắn là Mạt Nhật, thân mình đầy sắc thái thần bí. Chúng ta không thể coi hắn như một Đại Tông Sư bình thường!”
“Hắn đã sống hơn trăm năm, nếu thật sự là võ đạo kỳ tài, kết tinh hơn trăm năm, có lẽ đã đạt tới một cấp độ khác!”
“Chúng ta hãy cùng nhau tấn công. Càng lâu ta càng bất an!”
Truyền thừa của võ sĩ Bắc Liệt là dựa trên truyền thừa võ đạo của Diệu Hạ, hơn nữa Bắc Liệt coi Diệu Hạ là kẻ thù tưởng tượng nên đương nhiên có hiểu biết với Diệu Hạ.
Yamaguchi Masaru thấy Mạt Nhật nhẹ nhàng đánh xuyên ngực Thi Đồ, nói thật nếu cú đánh đó trúng vào hắn thì hắn cũng không thể đảm bảo mình sẽ sống sót.
Nhận ra lực lượng của Mạt Nhật có thể không chỉ đến từ dị năng của hắn.
Cảnh giới võ đạo của hắn cũng có thể là đệ nhất Diệu Hạ.
Thậm chí là đệ nhất toàn cầu, niềm vui Berset khắc chế được Mạt Nhật bỗng chốc biến mất.
Tất cả những gì còn lại là sự kiêng kị sâu sắc!
“Ta ghét những kẻ biến thái như vậy!”
Berset nghe vậy, cảm xúc nghiêm nghị, nghĩ đến mình coi Mạt Nhật chỉ là Tông Đại Tông Sư bình thường, quả thực hơi ngu ngốc.
Nhưng trong thâm tâm, hắn không muốn đối mặt với loại biến thái này, dù sao cũng rất mạo hiểm, nhưng bây giờ không phải do hắn lựa chọn.
Bây giờ dị năng của Mạt Nhật không thể sử dụng được, sức lực cũng có hạn, nếu không giết Mạt Nhật bây giờ thì đợi Mạt Nhật phục hồi dị năng đừng nói là giết, bọn họ ngày sau cũng đừng nghĩ đến chuyện sống an ổn.
“Đó là một mất mát lớn. Mất đi một mạng người. Ta không nên coi thường Mạt Nhật!”
Thi Đồ thấy cánh tay trái của con rối số 3 đã không còn, tức là mạng sống của hắn đã không còn, chuyện này khiến hắn hơi bất an.
Thật không may, tại hiện trường không có người sống nào khác để con rối số 3 có thể đánh chết và phục hồi cánh tay trái.
“Ta tiêu hao hắn giúp các ngươi, một khi các ngươi có cơ hội thì lập tức giết chết hắn.”
Sự cường đại của Mạt Nhật đã ăn sâu vào lòng người nên bọn người Berset lự chọn cùng nhau hành động.
Yamaguchi Masaru lấy ra hàng chục cuộn giấy từ chiếc nhẫn dị bảo triển khai, một nhóm quái thú, yêu quái, mãnh thú chạy ra ngoài.
Chất lượng quái thú cùng yêu quái lần này tốt hơn lần trước rất nhiều.
Một con gấu đất cao hơn mười mét, một con huyết sư ba mắt, một con rắn quái vật hai đầu, ... Yêu quái có ma, nhện, rồng, rùa, côn trùng...
Yêu quái không phải là yêu quái thực sự nhưng có năm sáu phần tà dị của yêu quái, khi xuất hiện giống như bách quỷ dạ hành.
Theo lệnh của Yamaguchi Masaru, tất cả đều lao về phía Hoàng Đông Kiệt.
“Hàng giả chỉ được bề ngoài, còn kém xa yêu quái thực sự!”
“Hơn nữa các ngươi cũng không biết ta thật sự đã ăn bao nhiêu yêu quái hàng thật giá thật đâu. Ta chính là thuỷ tổ của yêu quái!”
Hoàng Đông Kiệt bước tới, vô số cương khí hóa thành lưỡi đao gió lấy hắn làm trung tâm vòng tròn, chém lung tung tứ phía.
Một lượng lớn quái thú, yêu quái cách Hoàng Đông Kiệt chưa đầy trăm mét đều bị chặt thành từng mảnh, hóa thành mực vương vãi trên mặt đất.
Để mặt đất nhất thời đen như mực.
“Thời gian tạm dừng!”
Berset ra tay, vừa ra tay, thời gian ở xung quanh Hoàng Đông Kiệt đã bị dừng lại, hắn dùng gia tốc thời gian trên người, trong phút chốc xuất hiện trước mặt Hoàng Đông Kiệt, ngón tay chạm vào cơ thể Hoàng Đông Kiệt.
Ngón tay còn chưa chạm vào cơ thể Hoàng Đông Kiệt, hắn đã thấy ngón tay của Hoàng Đông Kiệt chỉ về phía mình.
Đôi mắt hắn chợt trợn to, đầy vẻ khó tin, hắn biết người càng mạnh thì càng dễ dàng thoát khỏi sự kiểm soát năng lực của hắn.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy có người thoải mái như Mạt Nhật.
Mặc dù Mạt Nhật chỉ tay chậm rãi nhưng tốc độ cũng không chậm hơn hắn bao nhiêu.
Hắn sợ hãi đến mức nhanh chóng sử dụng năng lực đảo ngược thời gian trên Mạt Nhật, nhưng Mạt Nhật đang tản ra huỳnh quang màu trắng khiến năng lực đảo ngược thời gian của hắn mất đi hiệu lực.
Hết chương 811.

Bạn cần đăng nhập để bình luận