Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 312. Thiên Nhân xuất hiện bất ngờ!




Tổ chức Triều Thiên.
“Không thể, tuyệt đối không thể, sao bọn họ có thể nhanh như vậy thành tựu Đại Tông Sư?”
Vũ Văn Đô Dạ ngửa mặt lên trời rống giận, Đông Võ Vương đã đủ biến thái rồi, không ngờ hai nhi tử của hắn càng biến thái hơn, Vũ Văn Đô Dạ bỗng nhiên lâm vào trạng thái bị động.
“Dạ chủ, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Mọi người hỏi Vũ Văn Đô Dạ.
“Bằng mọi giá đẩy nhanh kế hoạch, thừa dịp bọn họ vừa mới thăng cấp Đại Tông Sư, đối với cảnh giới Đại Tông Sư còn chưa hoàn toàn thuần thục, nhất định phải ở giai đoạn này giết chết bọn họ...”
“Bằng không, chúng ta sẽ không có hy vọng, vì ta không đánh chết nổi hai người này!”
Vũ Văn Đô Dạ ra lệnh, tổ chức Triều Thiên bắt đầu gây rối bằng mọi giá.
Hoàng Thiên Trấn đăng cơ năm thứ tám, triều đình và Triều Thiên tổ chức trận chiến chính diện cuối cùng bắt đầu.
Địa điểm: Thái Hành Sơn.
“Chúng ta thực sự sẽ không giúp bọn họ à?”
Trong đình viện hoàng cung, Trương Cửu Thiên hỏi Hoàng Thiên Thạch.
“Chúng ta đã già, bây giờ là thời gian của những người trẻ tuổi, chúng ta nên tin tưởng họ.” Tuy Hoàng Thiên Thạch bề ngoài rất trấn định nhưng nội tâm vẫn hơi lo lắng.
“Đúng vậy, chúng ta già rồi, quả thật nên buông tay để người trẻ tuổi giải quyết.”
Trương Cửu Thiên nghe xong cũng cảm thấy mình quả thật đã già rồi.
Hai lão nhân trầm mặc một hồi, lại uống trà một hồi, cuối cùng Trương Cửu Thiên vẫn không nhịn được.
“Ta nên trở về Thiên Sư Đạo an hưởng tuổi già, về sau có thể không có nhiều thời gian tới đây cùng ngươi uống trà, có điều ngươi yên tâm, chờ ngươi chết, ta sẽ tới chắn cho ngươi.”
“Cút, còn không biết ai thắp hương cho ai đâu!”
Trương Cửu Thiên cười cười không nói gì, xoay người rời khỏi hoàng cung.
“Thật sự là không thành thật, rõ ràng là lo lắng hai người Thiên Trấn, muốn xem một chút còn giả vờ về Thiên Sư Đạo dưỡng lão, hừ!”
Một nơi không rõ.
“Vương gia, hai vị thế tử đã đánh nhau với Vũ Văn Đô Dạ!”
Thủ hạ cúi đầu cung kính nói với Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt gật đầu, cầm cần câu không biết đi đâu câu cá.
Không biết qua bao lâu, một bóng người chật vật không chịu nổi từ Thái Hành Sơn chạy ra. “Vì sao lại như vậy, bọn chúng mới vừa mới đột phá Đại Tông Sư chưa tới một năm, thực lực sao lại mạnh như vậy.”
Vũ Văn Đô Dạ bại trận, hắn bị hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn liên thủ đánh bại, điều này triệt để nghiền nát kiêu ngạo trong lòng hắn.
“Vũ Văn Đô Dạ!”
Nghe được giọng nói phía sau, Vũ Văn Đô Dạ chạy nhanh hơn.
“Đáng chết, sao hắn trốn nhanh như vậy!”
Hoàng Thiên Khải thấy Vũ Văn Đô Dạ chạy trốn nhanh vô cùng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Hắn sợ chết, lại rất cẩu, nên tự nhiên phát huy tối đa khả năng chạy trốn của mình..”
“Có điều dù sao hắn cũng bị thương không nhẹ, hắn trốn không được bao lâu.”
“Đuổi theo, tất phải thừa cơ hội này tiêu diệt hắn, bằng không để hắn trốn đi thì phiền toái rồi.” Nói xong, Hoàng Thiên Trấn lập tức đuổi theo trước, Hoàng Thiên Khải theo sát phía sau.
“Hô, cuối cùng cũng thoát khỏi bọn chúng!”
Vũ Văn Đô Dạ thoát khỏi hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn, nội tâm hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn dành phần lớn thời gian chuyên tu tốc độ là đúng.
Có điều hắn biết hắn còn chưa hoàn toàn an toàn, hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn sẽ không ngừng truy kích hắn, sẽ lần theo dấu vết của hắn đuổi theo.
“Không được, ta phải gấp rút hút chút máu, bằng không rất khó bảo trì tốc độ chạy trốn như vậy.”
Vũ Văn Đô Dạ đột nhiên trước mắt sáng ngời vì hắn thấy bên bờ hồ phía trước có một người đang câu cá, hắn không quan tâm được nhiều như vậy, một tay bắt tới người câu cá.
Đột nhiên, hắn quỳ xuống đất!
Hắn bị lực lượng thiên địa mênh mông mạnh mẽ áp bức quỳ xuống.
“Cái gì, cái quái gì vậy?”
Vũ Văn Đô Dạ hoảng sợ, sao hắn không đứng dậy nổi.
Hắn chính là Đại Tông Sư, loại uy lực thiên địa khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng này là như thế nào.
“Ngươi, ngươi!”
Vũ Văn Đô Dạ lúc này có ngốc cũng biết là người câu cá trước mắt đang nghiền ép hắn.
“Trời ơi, Thiên Nhân, ngươi là Thiên Nhân!”
Ánh mắt Vũ Văn Đô Dạ lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ dựa vào khí tức đã khiến cho hắn mất đi lực phản kháng, ngoại trừ Thiên Nhân trong truyền thuyết ra còn có thể có ai.
Lúc này, hắn thật sự trợn tròn mắt, không phải nói cường giả Thiên Nhân không tồn tại sao, sao hắn đụng phải một người?
Hắn gian nan ngẩng đầu lên, chỉ tiếc người câu cá đưa lưng về phía hắn, hắn không thấy rõ mặt của cường giả Thiên Nhân này.
“Tha cho ta, xin hãy tha cho ta!”
Hoàng Đông Kiệt đứng dậy thu hồi cần câu, chậm rãi xoay người lại nhìn Vũ Văn Đô Dạ. “Hoàng, Hoàng Đông Kiệt, sao có thể, sao ngươi có thể còn sống?”
Khi thấy rõ diện mạo của Hoàng Đông Kiệt, máu toàn thân Vũ Văn Đô Dạ cũng đông cứng, cả người ngơ ngác nhìn Hoàng Đông Kiệt, phảng phất như đối với sự thật Hoàng Đông Kiệt còn sống hắn khó có thể tin được.
“Nói thật, ta hơi thất vọng với ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi có thể làm ra bao nhiêu chuyện, ai ngờ mấy năm nay ngươi làm ầm ĩ nhỏ, vốn dĩ cũng không tạo thành bao nhiêu áp lực đối với hai nhi tử của ta.”
Hoàng Đông Kiệt nhìn Vũ Văn Đô Dạ thất vọng nói.
Vũ Văn Đô Dạ thật muốn bác bỏ nói hai nhi tử của ngươi chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, ta một dư nghiệt tiền triều có bao nhiêu lực lượng, lực lượng chỉnh thể và Thiên Sư Đạo chênh lệch quá lớn.
Nếu như không phải mấy năm nay bức bách, ai sẽ đối đầu chính diện với hai nhi tử của ngươi chứ?
“Cũng không biết ngươi thành tựu Đại Tông Sư như thế nào, sợ chết như vậy, ngay cả chiến đấu với địch nhân cũng không dám buông tay đánh một trận, địch nhân chỉ cần huyết tính một chút, ngươi đã có tâm lý lùi bước.”
“Người như ngươi thành tựu Đại Tông Sư cũng thật sự là một kỳ tích.”
Hoàng Đông Kiệt yên lặng nói.
Hết chương 312.

Bạn cần đăng nhập để bình luận