Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 714. Đợi sau này ta có nhu cầu rồi nói!




Hoàng Đông Kiệt đi tới bãi đất trống phía trước, cũng không để ý thứ mà nàng mặc chính là váy ngắn phối với vớ đen, lúc nhảy múa có thể sẽ lộ hàng, nhưng nàng chính là muốn khiêu chiến sức chịu đựng của Hoàng Đông Kiệt.
Âm nhạc trên điện thoại vang lên, nàng phóng khoáng tung tăng nhảy múa.
Dù cho Hoàng Đông Kiệt tâm như bàn thạch, bị Tống Loan Loan thoắt ẩn thoắt hiện
mê hoặc như vậy, trong lòng cũng nổi lên một làn sóng dao động.
Tiểu yêu tinh bây giờ đều lợi hại như vậy sao, nhiều kiếp của ta cộng lại, tâm tình mấy nghìn năm, mấy vạn năm cũng có thể bị ảnh hưởng. Nữ nhân như cọp cái, đáng sợ, thật là đáng sợ.
Âm nhạc từ từ dừng lại, Tống Loan Loan chuẩn bị thu một động tác cuối cùng, đột nhiên nàng trặc chân, trực tiếp té xuống đất. Hoàng Đông Kiệt thật cạn lời, trặc chân là Tống Loan Loan cố ý, thật sự tưởng hắn không nhìn ra ư?
Nhưng hắn không nói gì thêm, đứng dậy đi tới bế nàng đến sô pha.
Tống Loan Loan biết Hoàng Đông Kiệt chắc chắn đã nhìn ra điểm gì, cho nên khoảnh khắc khi nàng bị ôm lấy, nàng không nói gì, liền hai tay ôm lấy cổ của Hoàng Đông Kiệt, nhìn ngắm gương mặt của Hoàng Đông Kiệt.
Đặt người ở trên ghế sa lon, Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Tống Loan Loan cười híp mắt chỉ vào chân ngọc của mình, cũng không biết là đắc ý, hay là đang khiêu khích.
“Ây da"

Hoàng Đông Kiệt trực tiếp gõ nhẹ một cái trên cái đầu nhỏ của Tống Loan Loan, rước lấy biểu cảm uất ức của Tống Loan Loan.
"Ngươi á, tâm kế thật nhiều, đừng quên ta là y sư, cái gì chưa từng thấy qua, chỉ cái vớ đen phối với chân dài này của ngươi cũng muốn làm loạn tâm cảnh của ta."
"Lần sau không được phép như vậy nữa, không thì ta có thể sẽ tức giận."
Hoàng Đông Kiệt nói xong nâng cái chân ngọc bị thương của Tống Loan Loan lên, phát hiện vấn đề không lớn, xoa một chút là tốt thôi.
"Biết rồi, lần sau không dám nữa."
Tống Loan Loan nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt cẩn thận tỉ mỉ xoa chân của nàng hóa giải nỗi đau đớn có cũng được không có cũng được của nàng, nàng thật sự muốn thời gian lúc này có thể tạm dừng, nàng muốn hưởng thụ lâu một chút loại cảm giác ấm áp này.
Hoàng Đông Kiệt cuối cùng cũng biết vì sao nhiều người có sở thích mê chân như vậy, thật sự là khi ngươi nâng nó lên. Nó luôn có một cổ ma lực sâu đậm, khiến người ta yêu thích không buông tay, quyến rũ nội tâm con người.
Cũng may Hoàng Đông Kiệt tự nhận là một người ý chí kiên định, há có thể là người thiển cận như vậy. Bình tĩnh, ta phải khôi phục thiết lập nhân vật cao lãnh!
Hả, sao ta có thể có loại suy nghĩ này.
Người đều là có máu có thịt, thứ mà ta tu luyện cũng không phải là vong tình đại đạo, tâm cảnh đang kiên định, ta cũng không thể khiến cho tình cảm của mình bởi vì năm tháng xung kích mà đánh mất.
Mấy kiếp trước đều coi bản thân là người qua đường của thế giới kia, vội vội vàng vàng, một chút vị nhân tình cũng không có. Kiếp này, hắn muốn tìm lại trái tim trẻ con, ai bảo nam nhân đến chết là thiếu niên.
“Được rồi, không có vấn đề gì."
Hoàng Đông Kiệt lưu luyến buông chân ngọc của Tống Loan Loan ra.
"Ngươi thích, không cần kiềm chế, ngươi có thể chơi thêm một lát. Thậm chí ngươi có thể tiến thêm một bước làm chuyện quá đáng hơn đối với ta, ta cũng không ngại."
Tống Loan Loan từ khi nhận định Hoàng Đông Kiệt là nam nhân sau này của nàng, nàng liền thay đổi, thay đổi giống như một tiểu yêu tinh, từng giờ từng khắc đều trêu chọc Hoàng Đông Kiệt.
“Ừm, đợi sau này ta có nhu cầu rồi nói."
Hoàng Đông Kiệt đứng dậy ngồi trở lại trên ghế xoay, kéo ra khoảng cách với Tống Loan Loan, để cho bản thân hơi tĩnh táo một chút.
"Ngươi không thèm để ý ta lăn lộn làng giải trí?"
Tống Loan Loan yêu tầm thường, bởi vì nàng từng giờ từng khắc đều nhớ kỹ quy củ Hoàng Đông Kiệt định cho nàng, Hoàng Đông Kiệt làm cái gì, nàng không được hỏi nhiều, Hoàng Đông Kiệt bảo nàng làm gì, nàng không được cự tuyệt.
Bởi vì quy tắc này, vậy thì Hoàng Đông Kiệt hiện tại có ý định che giấu nàng, nàng cũng không có cách nào cả.

Nghĩ đến nam nhân đều là tư nhân, không thích nữ nhân của mình xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, nhảy múa làm dáng ở trước mặt nam nhân khác. Cho nên nàng hỏi rất cẩn thận, nếu như Hoàng Đông Kiệt không đồng ý, nàng chỉ có thể rút lui khỏi làng giải trí.
"Ngươi thích làm minh tinh, cứ tiếp tục làm thôi, ta không thích can thiệp vào cuộc sống của người khác."
Thực ra Hoàng Đông Kiệt có muốn can thiệp vào cuộc sống của người khác, phải xem tâm trạng của hắn.
Đối mặt với Tống Loan Loan, hắn dành tặng sự tôn trọng, để cho nàng lựa chọn theo sở thích cá nhân mà thôi.
"Cho ta một năm, để cho ta mở xong mấy lễ hội âm nhạc cuối cùng, hoàn thành lời hứa cho những người ái mộ, ta sẽ chính thức rút lui khỏi làng giải trí."
Tống Loan Loan nghe vậy trái tim ấm áp, ít nhất, Hoàng Đông Kiệt tôn trọng nàng, để ý đến nàng, mới để nàng lựa chọn thứ mà mình yêu thích.
Nhưng nàng không phải nữ nhân ngu xuẩn, nàng hiểu dục vọng chiếm hữu của nam nhân, làng giải trí vô cùng phức tạp, nàng biết Hoàng Đông Kiệt chắc chắn biết điểm này. Nàng không muốn để cho Hoàng Đông Kiệt thất vọng, nhưng giai đoạn này nàng vẫn chưa thể rời khỏi làng giải trí, phải có một năm giảm xóc nàng mới có thể triệt để thoát thân khỏi làng giải trí.
"Tùy ngươi thích" Hoàng Đông Kiệt không sao cả nói. "Thân phận Thủ Dạ Nhân kia, ta."

"Đệ đệ của ta là Thủ Dạ Nhân, ta cũng không thèm để ý cái gì, huống hồ ngươi là thành viên ngoài vòng."
"Đang ở Diệu Vũ quốc, không tránh khỏi giao thiệp với Thủ Dạ Nhân, hơn nữa tương lai ta có thể cũng sẽ gia nhập vào biên chế, trở thành một thành viên của chính phủ."
Hội Dị năng công là một trong những cơ cấu của chính phủ, dị năng giả trước khi đi ghi danh đều xem như là một nửa người của chính phủ.
Nghĩ đến sau này có thể là đồng liêu với Thủ Dạ Nhân, Hoàng Đông Kiệt mới không có để ý đến những tiểu động tác mà Thủ Dạ Nhân làm kia.
"Oan gia, ta thua ở trên tay của ngươi, ngươi nói sau này ta làm sao đối mặt với Mạn Ngọc."
Tống Loan Loan từ sa lon đứng dậy đi tới phía sau Hoàng Đông Kiệt, hai cánh tay ôm lấy cổ của Hoàng Đông Kiệt, chỉ có như vậy nỗi bất an và cảm giác áy náy trong lòng nàng mới có thể bình tĩnh trở lại.
Nếu như Mạn Ngọc đã quên được Hoàng Đông Kiệt, hành vi này của nàng không tính là gì cả, nhưng nàng biết trong lòng Mạn Ngọc vẫn luôn có Hoàng Đông Kiệt, nàng như vậy có tính là cướp nam nhân của khuê mật tốt hay không?
"Đêm hôm đó, ngươi ở quán bar Hoa Hồng của nàng chuẩn bị hiến thân cho ta, ngươi cũng không căng thẳng, hiện tại sao lại căng thẳng về cảm nhận của nàng."
Hoàng Đông Kiệt cười đểu nói.
Hết chương 714.

Bạn cần đăng nhập để bình luận