Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 710. Nam nhân bảnh choẹ




"Lời cảm ơn thì không cần nói nữa, thứ ta nợ ngươi đã trả xong rồi."
Hoàng Đông Kiệt ngồi một lát ở trong phòng nghỉ, phát hiện Thẩm Mạn Ngọc đi tới, không đợi nàng mở miệng, giành trước một bước nói.
"Không phải ta muốn cảm ơn ngươi, là Loan Loan, đêm nay nàng sẽ ở quán bar chờ ngươi."

Thẩm Mạn Ngọc nhìn về phía Hoàng Đông Kiệt ánh mắt rất phức tạp, có oán giận, có uất hận, có quyến luyến, cũng có tình yêu không bị thời gian đánh gãy, tâm trạng phức tạp mà loạn đều hiện lên trong ánh mắt của nàng.
Nàng không có ở lâu, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã"
Hoàng Đông Kiệt gọi Thẩm Mạn Ngọc lại, đang chuẩn bị nói chút gì đó.
"Từ bỏ rồi, sau này không còn yêu nữa, tâm mệt rồi, sau này hãy tự mình giải quyết thật tốt."
Không đợi Hoàng Đông Kiệt mở miệng, đến lượt Thẩm Mạn Ngọc giành trước một bước mở miệng, nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà rời đi.
"Nếu như từ bỏ rồi, sẽ không nói ra lời như vậy, nữ nhân kia thật sự không biết đã tổn thương sâu đến thế nào."
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy trở nên đau đầu, hắn cảm thấy hắn và nữ nhân này không dễ dàng chấm dứt như vậy.
Ra khỏi phòng nghỉ, bên trong bệnh viện, một đống lớn giáo sư nhìn chằm chằm vào Hoàng Đông Kiệt, giải quyết u não gần giai đoạn cuối một cách dễ dàng như vậy, nhân loại này tuyệt đối là kỳ tích của giới y học.
Hoàng Đông Kiệt không để ý đến những giáo sư này, hắn biết người của Phục Hổ bang sẽ khiến cho những giáo sư này ngoan ngoãn ngậm miệng, sẽ không đem chuyện của hắn nói ra.

Đêm hôm ấy, quán bar Hoa Hồng tạm thời ngừng kinh doanh với bên ngoài, Hoàng Đông Kiệt theo hẹn mà đến, trong đại sảnh đã sớm chuẩn bị xong một bàn mỹ thực tuyệt đẹp, Tống Loan Loan trang điểm rất đẹp, một loại phong cách tinh khiết, cảm giác da thịt, cảm giác thần bí thoắt ẩn thoắt hiện, luôn thu hút ánh mắt của mọi người. Quán bar Hoa Hồng không có một bóng người khác, ánh đèn mập mờ, âm nhạc liêu tình, đều đang nói cho người khác biết đêm nay sẽ có một trận phong vị.
"Hoàng Tiên Sinh, ta."
"Ta có chút ngạc nhiên, ngươi là khuê mật tốt của Thẩm Mạn Ngọc, Thẩm Mạn Ngọc tâm lớn như vậy, nàng sẽ để ngươi dùng phương thức này cảm tạ ta ư."
Hoàng Đông Kiệt vừa nhìn liền biết Tống Loan Loan đang chơi trò hiến thân, vấn đề là, có thể mượn dùng quán bar Hoa Hồng của Thẩm Mạn Ngọc, Thẩm Mạn Ngọc làm sao lại không biết việc này chứ?
"Nàng biết, nhưng mà Hoàng Tiên Sinh ngươi là đang để ý đến cảm nhận của nàng ư?"
Tống Loan Loan đêm nay như thể gỡ bỏ ràng buộc của mình, hạ quyết tâm, nàng dĩ nhiên là không có sự ngượng ngùng e dè của con gái, rất nhiều điều nàng đều rất thoáng.
"Nếu ta không nhìn lầm, bây giờ ngươi vẫn là khuê nữ hoàng hoa đúng chứ."
"Ở trong làng giải trí hỗn loạn đến mức này, còn giữ được thân trong sạch, không nói ngươi phúc duyên như thế nào, chỉ dựa vào điểm này, đã nói lên ngươi là một người cực kỳ bảo thủ."

"Ngươi như vậy, đột nhiên cứ vậy mà giao bản thân ra, có đáng không?"
Hoàng Đông Kiệt không có đáp trả lời của Tống Loan Loan, ngược lại đem đề tài chuyển đến trên người của Tống Loan Loan.
"Không có cái gì mà đáng hay không cả, đây chẳng qua là một câu hỏi trắc nghiệm của nhân sinh mà thôi."
"Hoàng Tiên Sinh, ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không động lòng sao."
Đầu ngón tay của Tống Loan Loan quẹt qua đôi môi đỏ mọng, lộ ra một nụ cười quyến rũ cực kỳ mê người.
"Ngươi e rằng phải thất vọng rồi, trước đây ta là gặp một người yêu một người, hiện tại ta ăn kiêng rồi."
"Ta chỉ ra tay đối với cô gái mà ta động lòng, hiện tại ngươi vẫn không cách nào khiến cho ta động lòng."
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười lắc đầu.
"Hoàng Tiên Sinh, ngươi cũng đã biết ta là suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm này, một khi qua đêm nay, sẽ không có cơ hội như vậy nữa đâu."
"Ngươi chắc chắn cứ vậy mà bỏ qua cơ hội lần này ư!"
Tống Loan Loan không ngờ rằng, nàng đã chủ động như thế, còn có nam nhân không động lòng đối với nàng.

"Nhảy một bản cho ta đi, nếu muốn cảm ơn ta, một bài vũ đạo là đủ rồi." Hoàng Đông Kiệt nói.
"Ngươi là nam nhân ta khó hiểu nhất!"
Tống Loan Loan không có từ chối, nàng nhìn chằm chằm vào mắt của Hoàng Đông Kiệt một hồi lâu, thực sự không nhìn ra thứ mà nàng mong muốn mới lưu lại những lời này rồi bước lên sân khấu.
Nàng mở nhạc trong quán bar lên, cởi bỏ giày cao gót màu đỏ ra, lộ ra chân trần xinh xắn nhẹ nhàng tung tăng ở trên sân khấu, giống như một Tinh Linh đáng yêu nhảy múa ở nhân gian.
Hồi lâu, múa dừng, tiếng vỗ tay của Hoàng Đông Kiệt vang lên, chẳng biết tại sao Tống Loan Loan cười rồi.
"Ngươi múa rất đẹp, có cơ hội, lần sau lại múa cho ta một đoạn."
"Ngươi rất thích ta múa?"
"Rất đẹp, nói thích cũng đúng!"
"Vậy tại sao ngươi không chiếm lấy ta, để ta trở thành vũ nương thuộc về ngươi?"
"Thích không nhất định phải chiếm hữu, tiểu cô nương, ngươi cũng không thể bởi vì ta đẹp trai mà có mưu đồ bất chính đối với ta, nếu không, ngươi có khác biệt gì so với những nữ nhân qua loa lấy lệ kia chứ."

Hoàng Đông Kiệt coi lời nói của Tống Loan Loan trở thành lời nhạo báng, đứng dậy tự luyến một cái, chuẩn bị rời đi.
"Nam nhân bảnh choẹ!"
Tống Loan Loan liếc nhìn Hoàng Đông Kiệt một cái, phản ứng lại, nàng không ngờ rằng bản thân sẽ làm ra hành vi như vậy với Hoàng Đông Kiệt.
Nhưng nàng cũng không để ý, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hoàng Đông Kiệt rời khỏi quán bar.
"Tại sao ngươi lại rơi lệ!"
Trở lại phòng của khuê mật, nhìn thấy Thẩm Mạn Ngọc hai hàng lệ rơi, nàng có chút không biết phải làm sao.
"Không có gì, nhớ tới một số chuyện cũ, nước mắt liền không kiềm chế được mà rơi xuống."
Thẩm Mạn Ngọc với dáng vẻ rất kiên cường, nhưng mỹ nhân với hai hàng lệ một chút sức thuyết phục cũng không có.
"Hắn dường như không có tệ như ngươi nói." "Đó là hắn trước đây!"
"Trước đây, vậy có thể nói cho ta nghe một chút về chuyện của các ngươi trước đây hay không."
"Ta cũng đã khóc thành như vậy rồi, ngươi còn muốn để ta nhớ về chuyện trước kia, ngươi cảm thấy nước mắt của ta chảy còn chưa đủ nhiều ư."

"Vậy ngươi cứ tiếp tục khóc thôi, chờ ngươi nói ra hết chuyện trước kia, nói không chừng ngươi sẽ hoàn toàn tốt lên."
"Ngươi muốn hiểu rõ hắn như vậy, có phải là ngươi thích hắn rồi hay không?"
"Sao có thể chứ, đối với hắn có cảm kích, làm sao dám động tình cảm, ta cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, đâu có dễ dàng thích người khác như vậy."
"Ngươi là mắng ta đứa trẻ ba tuổi, đêm nay ta đau lòng, ngươi cũng đừng hòng sống yên."
Nói xong, Thẩm Mạn Ngọc nhào về phía Tống Loan Loan, đủ loại chọc lét khiến cho Tống Loan Loan nước mắt cũng tuông ra.
Hết chương 710.

Bạn cần đăng nhập để bình luận