Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 160. Cao nhân đằng sau Trấn Võ quân!




“Ta...Chúng ta còn bao nhiêu người?”
Mã Niên Thắng nhìn binh lính Thiên Thần quân bốn phía rải rác chật vật không chịu nổi, âm thanh có chút run rẩy khi hỏi Hách Gia Công.
“Không, không tới ba ngàn người...”
Hách Gia Công cũng đang run rẩy trả lời.
“Không tới ba, ba ngàn, mười lăm vạn người cùng ta trốn thoát cuối cùng còn không tới ba nghìn người."
Mã Niên Thắng toàn thân run rẩy, trận chiến này đánh xong, hắn thật sự tặng quân đội cho Trấn Võ quân, hắn trở về làm sao giải thích đây?
"Dùng bồ câu đưa tin cho giáo chủ, nhất nhất kể lại tình huống của chúng ta cho giáo chủ."
“Mã tướng quân, ngươi...”
Hách gia công rất rõ, chuyện chôn vùi mười lăm vạn binh mã phải có người phụ trách.
Thành thật bẩm báo, dù quan hệ giữa Mã Niên Thắng và giáo chủ rất tốt cũng không thoát khỏi trừng phạt lớn, không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.
“Thành thật bẩm báo, chôn vùi nhiều người như vậy, tử tội ta cũng phải nhận.”
Hác Gia Công nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.
“Chúng ta rút đi đâu?”
Mã Niên Thắng hỏi ý kiến Hách gia công.
“Hưng An phủ, chúng ta rút về Hưng An phủ.”
Hách gia công suy nghĩ một lát rồi nói.
“Tại sao không phải là quận thành?”
Mã Niên Thắng hơi không muốn đi Hưng An phủ, đại tướng quân Phạm Phú Ưng thủ thành Hưng An phủ hơi không hợp với hắn, nếu đi Hưng An phủ nhất định sẽ bị Phạm Phú Ưng cười nhạo chết.
“Bây giờ sĩ khí Trấn Võ quân tăng cao, khẳng định sẽ nhân cơ hội này thu phục càng nhiều đất bị mất, quận thành không ngăn được mũi nhọn của Trấn Võ quân.”
“Ngoài ra, còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là quận thành căn bản không ngăn được cao nhân sau lưng Trấn Võ quân !”
Hách Gia Công ánh mắt vô cùng ngưng trọng nói.
“Ngươi nói Trấn Võ quân có một vị mưu lược gia vô cùng khó lường?”
Giọng Mã Niên Thắng cũng cao lên.
“Đúng vậy, Trấn Võ quân chắc chắn là có một vị mưu lược gia khó lường, chỉ có mưu lược gia mới có thể một nắm thời gian làm việc.”
“Trấn Võ quân có đòn sát thủ như vậy vì sao không dùng trước, nhất định phải chờ chúng ta tới gần bọn họ trong vòng hai trăm thước mới sử dụng.”
“Mấu chốt nhất chính là vấn đề hướng gió, buổi sáng thổi cũng không phải gió đông nam, tốc độ gió cũng không đạt tới cấp bảy cấp tám, nhưng đến buổi chiều tất cả đều thay đổi.”
“Trấn Võ quân khi nào nghênh chiến chúng ta không được, sao nhất định phải chọn thời điểm này, đây không phải là nắm thời gian tính kế chúng ta sao?”
“Chọn đúng thời gian, chọn đúng địa điểm, chọn đúng thời cơ tốt nhất, nếu như nói sau lưng Trấn Võ quân không có mưu sĩ đỉnh cấp, nói gì ta cũng không tin.”
“Cao nhân sau lưng Trấn Võ quân là ai, sao lại khủng bố như vậy, ngay cả buổi chiều thổi gió đông nam cũng biết, hắn nhìn ra như thế nào?”
Mã Niên Thắng suy đoán lần này bày mưu tính kế cho Trấn Võ quân chính là mưu sĩ nào, mưu sĩ nổi danh thiên hạ có không ít, nhưng hắn tìm không ra mưu sĩ tương ứng.
Phảng phất mưu sĩ sau lưng Trấn Võ quân là đột nhiên xuất hiện.
“Có thể là mưu sĩ đỉnh cấp triều đình bí mật bồi dưỡng ra, nếu là như vậy, chứng tỏ triều đình đã có ý nghĩ thu phục Thanh Châu.”
“Đây cũng không phải là chuyện tốt gì, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù triều đình bị các thế lực siêu nhiên khác hạn chế mọi mặt nhưng triều đình vẫn là thế lực lớn nhất trong thiên hạ.”

“Triều đình nếu muốn thu phục Thanh Châu, chỉ dựa vào chúng ta rất khó chống đỡ được sự tấn công của triều đình, cho nên lúc này có lẽ chúng ta sẽ gặp phiền toái.”
Hách Gia Công xem mưu sĩ thần bí sau lưng Trấn Võ quân như là người triều đình phái tới. Vừa có ý nghĩ này, hắn liên tưởng triều đình có ý nghĩ thu phục Thanh Châu.
“Triều đình không có dấu hiệu điều binh từ nơi khác tiến vào Thanh Châu, nếu có thì chúng ta đã sớm nhận được tin tức.”
“Triều đình có thể có ý tưởng thu phục Thanh Châu, nhưng bị hạn chế khác, triều đình không có cách nào phái quân đội khác tiến vào Thanh Châu.”
“Nhưng như vậy là đủ rồi, chỉ cần triều đình không tăng thêm binh lực cho Trấn Võ quân, chỉ dựa vào một mưu sĩ, muốn đánh bại toàn bộ Thiên Thần giáo chúng ta thì quả thực là ý tưởng kỳ lạ.”
“Lần này chỉ là chúng ta sơ suất, lần sau Trấn Võ quân sẽ không có vận may tốt như vậy.”
Mã Niên Thắng không thể vì địch nhân một lần đầu cơ thủ thắng mà diệt uy phong của mình, hắn còn phải chờ lần sau chỉnh đốn lại.
Dùng máu của toàn bộ Trấn Võ quân rửa sạch sỉ nhục Trấn Võ quân cho hắn.
“Dùng bồ âu truyền tin cho Phạm Phú Ưng, nói chúng ta đã bại, đang rút lui về Hưng An phủ. Đừng nói những thứ vớ vẩn dư thừa trong thư, ta không thích tên kia chế giễu mặt mũi ta.”
Mã Niên Thắng vẫn nói tin tức mình bại trận cho Phạm Phú Ưng biết, để Phạm Phú Ưng chuẩn bị tiếp ứng hắn.
Trong thư có viết hắn bị Trấn Võ quân đánh bại như thế nào, duy chỉ không viết hắn chết trận bao nhiêu người, lại dẫn bao nhiêu người lui về Hưng Yên phủ.
Đây là thể diện đáng thương duy nhất hắn có thể giữ lại cho mình, nhưng hắn không biết chính hành động này của hắn sẽ chôn vùi năm vạn thủ thành quân của Phạm Phú Ưng.
“Mã tướng quân, không xong rồi, hiện tại Lư Vũ Long suất lĩnh số lượng binh mã đã đuổi giết đến đây!”
Binh tra xét bên ngoài phát hiện Trấn Võ quân từ phía sau đuổi giết lên, hoảng hốt chạy tới bẩm báo với Mã Niên Thắng.
“Đáng chết, đuổi kịp nhanh như vậy, chúng ta rút lui!”
Mã Niên Thắng bảo thủ hạ vừa dùng bồ câu đưa tin đi thì nghe được phía sau truyền đến vô số tiếng vó ngựa càng gần càng rõ ràng.

Hắn quay đầu lại nhìn, phía sau tầng tầng lớp lớp đều là bụi đất, là Trấn Võ quân, lượng lớn kỵ mã Trấn Võ quân đạp lên bụi bay đuổi giết hắn.
Lúc này, hắn không hề do dự, quyết đoán hạ mệnh lệnh rút lui, bọn họ chỉ còn lại không tới ba ngàn người, tuy rằng đa số đều là tinh anh cùng cao thủ nhưng Trấn Võ quân tới bao nhiêu người, phỏng chừng sơ lược một chút có hơn hai vạn người.
Chỉ cần nhìn trận thế này đã biết là đội quân tinh nhuệ của Trấn Võ quân, trong đội quân tinh nhuệ ẩn giấu bao nhiêu cao thủ cũng không cần phải nói.
Cao nhân sau lưng Trấn Võ quân thật sự thật sự rất ngoan độc âm hiểm, đối đãi với những con tôm con cá còn sót lại như bọn họ có cần phải dùng trận thế như vậy chiêu đãi bọn họ không? Mưu sĩ địch nhân quá độc ác, hắn quả thực không phải con người!
Hết chương 160.

Bạn cần đăng nhập để bình luận