Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 673. Ra ngoài hành tẩu vẫn còn phải gánh chịu trách nhiệm!




Thiên Lang cau mày dùng ánh mắt khó chịu nhìn cha con Ngô Hổ như muốn nói: rốt cuộc ngươi con mẹ nó đắc tội bao nhiêu người? Ngươi còn chọc người hơn cả đường chủ Phục Hổ bang ta đây.
Nhìn xem người mà bọn họ trêu chọc là ai, Dị Năng Giả phía trước không nói, người trước mắt này vừa thấy đã biết không đơn giản, Ngô gia các ngươi điên rồi phải không, chuyên đắc tội với người mà bản thân không chống lại được.
Ngô Hổ biết mình đã đắc tội rất nhiều người, nhưng hắn biết có người có thể đắc tội, có người không thể đắc tội, hắn thề hắn chưa bao giờ đắc tội người trước mặt.
Dựa vào khí chất của người này, hắn chỉ nhìn thấy là sẽ không đi lên đắc tội người ta.
Nếu không phải hắn đắc tội thì chính là con trai hắn!
Hắn tức giận nhìn con trai mình, sao hắn có thể sinh ra thứ như vậy.
Ngô Kỳ Minh thấy ánh mắt của cha mình, hắn ngây ngẩn cả người, hắn dám khẳng định hắn không có đắc tội tới Hoàng Đông Kiệt, vì hắn căn bản là không quen biết Hoàng Đông Kiệt. “Ngươi nhận nhầm người à? Ta chưa từng gặp ngươi, sao có thể đắc tội với ngươi?”
Ngô Kỳ Minh tràn ngập khó hiểu hỏi.
“Ta tên Hoàng Đông Kiệt!”
Hoàng Đông Kiệt nói ra tên của mình.
Ngô Kỳ Minh nghe vậy càng thêm mờ mịt, hắn chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Hoàng Đông Kiệt.
“Ta còn có một tên nữa, gọi là Hoàng Thiên!”
“Hoàng Khải nhảy sông vừa rồi là em trai ta. Bây giờ các ngươi đã biết ta vì sao mà đến rồi phải không?”
Vừa nghe, Ngô Kỳ Minh bừng tỉnh đại ngộ, trước đây hắn cũng chưa từng gặp anh trai của Hoàng Khải, nhưng biết Hoàng Khải có một anh trai tên là Hoàng Thiên.
Hắn tưởng anh trai của Hoàng Khải đã bị các thành viên hắc bang mà hắn thông khí giết chết, nhưng hắn không ngờ Hoàng Thiên vẫn còn sống.
“Bắt hắn lại! Hắn là anh trai của Hoàng Khải, chỉ cần hắn ở trong tay chúng ta, chúng ta có thể dùng hắn để ép Hoàng Khải ra ngoài.”
Ngô Kỳ Minh thấy anh trai của Hoàng Khải tự đưa lên cửa, sắc mặt vui vẻ, vội vàng hô lên với các thành viên Phục Hổ bang.
“Ngu xuẩn!”
Thiên Lang thầm mắng Ngô Kỳ Minh ngu xuẩn, hắn không nhìn ra đối phương không hề sợ hãi mà dám xuất hiện vào lúc này, rõ ràng là đối phương không sợ bọn họ.

Nhưng nghĩ đến hắn đã đắc tội Hoàng Khải, việc này cũng đã không phải xin lỗi là có thể giải quyết.
Hơn nữa hắn là đường chủ Phục Hổ bang, hắn chưa từng xin lỗi ai cả.
“Em trai đã làm sai chuyện, người làm anh phải gánh, mời ngươi theo chúng ta đi một chuyến.” Thiên Lang không biết sức mạnh của Hoàng Đông Kiệt là gì, nhưng hắn không tin Hoàng Đông Kiệt lại là Dị Năng Giả như em trai hắn.
Trong một trăm nghìn hoặc hơn một trăm nghìn người chỉ có một người thức tỉnh, hắn không tin hai anh em này lại may mắn đến mức đều thức tỉnh được...
Không phải Dị Năng Giả, Võ Giả, nhìn Hoàng Đông Kiệt trẻ tuổi như vậy cũng không đạt được đến trình độ này của hắn.
Nghĩ tới đây, Thiên Lang thả lỏng cảnh giác rất nhiều.
“Em trai ngốc của ta đã mang đến cho các ngươi uy hiếp lớn như vậy. Các ngươi cảm thấy người làm anh như ta có thể yếu hơn em trai mình sao?”
“Được rồi, ta phí lời cùng các ngươi làm chi!”
Nói xong, Hoàng Đông Kiệt đi về phía bọn người Thiên Lang.
“Bắn vào đầu gối hắn!”
Thấy Hoàng Đông Kiệt chủ động tiếp cận bọn họ, Thiên Lang cảm thấy bất an khó hiểu.
Ngay lập tức, hắn lệnh cho người bắn vào đầu gối Hoàng Đông Kiệt, thứ nhất là để kiểm tra, thứ hai là để ngăn cản Hoàng Đông Kiệt đến gần bọn họ.
“Đùng đoàng!”
Hai phát súng nổ nhưng đầu gối của Hoàng Đông Kiệt vẫn ổn, đạn không chệch hướng vì trên mặt đất không có lỗ đạn.
Bọn người Thiên Lang biến sắc, có lẽ Hoàng Đông Kiệt này cũng là Dị Năng Giả, hơn nữa năng lực còn cao hơn em trai hắn.
“Bắn, bắn hết, một viên đạn cũng không giữ lại!”
Tất cả các thành viên cầm súng của Phục Hổ bang đều nghe thấy mệnh lệnh của Thiên Lang, bọn họ không chút do dự, tất cả đều bắn vào Hoàng Đông Kiệt.
Cũng may hơn chục khẩu súng ngắn có ống giảm thanh, nếu không đêm nay sẽ náo nhiệt lắm. Chỉ thấy Hoàng Đông Kiệt nhẹ nhàng giơ tay phải lên, nhìn có vẻ như một động tác nhẹ nhàng nhưng trên thực tế tốc độ tay của Hoàng Đông Kiệt nhanh đến mức đánh lừa thị giác của người khác.

Tiếng súng đã ngừng, Hoàng Đông Kiệt cũng bắt được một đống vật thể trong tay phải, không thể nói là hắn bắt lấy, nói là hút thì thích hợp hơn, vì đạn bắn ra từ hơn chục khẩu súng lục đều nằm trong lòng bàn tay của Hoàng Đông Kiệt.
Quái, quái vật!
Mọi người ở hiện trường hoàn toàn hoảng sợ, đặc biệt là Thiên Lang, trong lúc súng nổ, hắn không cảm nhận được bất kỳ dao động linh năng nào trong cơ thể Hoàng Đông Kiệt, cũng không cảm nhận được bất kỳ dao động nào về nội khí, chân khí...
Điều này có nghĩa là Hoàng Đông Kiệt đã dựa vào thân thể tinh khiết, tốc độ thuần túy để tiếp được viên đạn.
Không có dị năng bổ sung, không có võ đạo bổ sung, chỉ dựa vào lực lượng cơ bản nhất của cơ thể để tiếp đạn, đây còn là người sao?
Hoàng Đông Kiệt nhìn viên đạn trong lòng bàn tay, tay trái phối hợp, dùng hai tay bóp chặt viên đạn, ngay sau đó một quả cầu kim loại xuất hiện trong lòng bàn tay Hoàng Đông Kiệt.
Chứng kiến vô số viên đạn bị Hoàng Đông Kiệt nghiền nát thành quả cầu kim loại, mọi người có mặt tại hiện trường đều run rẩy.
Xương trên người bọn họ không cứng bằng những viên đạn này, nếu Hoàng Đông Kiệt đặt tay lên, bọn họ không chết cũng phải chết.
“Trốn!”
Thiên Lang ngay lập tức nghĩ cũng không nghĩ, chuẩn bị vứt bỏ mọi người chạy trốn.
Kết quả vừa quay người lại, một cây kim châm cứu lập tức châm vào người hắn, hắn dường như bị đông cứng, không thể cử động.
Những người khác cũng phản ứng, bọn họ muốn chạy trốn, Hoàng Đông Kiệt không khách khí, nhắm cũng không nhắm, tùy tay phóng ra, mỗi người đều bị ăn một châm.
Sau đó hiện trường ngoại trừ Hoàng Đông Kiệt, tất cả mọi người có mặt đều không thể động đậy...
Hết chương 673.

Bạn cần đăng nhập để bình luận