Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 208. Đỉnh của chóp!




“Thánh chủ đột nhiên xuất thế, đối với chúng ta mà nói không nhất định là chuyện xấu.”
“Thánh chủ nhìn Phật Môn và Ma giáo khó chịu, khắp nơi nhằm vào Phật Môn và Ma giáo, điều này giúp chúng ta hạn chế rất nhiều Phật Môn và Ma giáo.”
“Ở Thanh Châu, Thánh Đình hội giết không ít cường giả Phật Môn và Ma giáo, Phật Môn và Ma giáo không thể nhịn được cục tức này.”
“Thánh Đình hội cùng Phật Môn và Ma giáo chắc chắn còn có thể sẽ ra tay thật lớn, chỉ cần bọn họ tranh đấu thì tất sẽ có tiêu hao.”
“Điều này có lợi cho chúng ta, nói không chừng Thánh Đình hội chịu không nổi áp lực của hai thế lực lâu năm, hoàn toàn đi về phía chúng ta cũng không chừng.”
Hoàng Minh Long biết Đại Tông Sư mới xuất hiện sẽ làm xáo trộn tất cả sự cân bằng trước đó, nhưng điều này đã trở thành sự thật không thể thay đổi.
Cũng may Thánh Đình hội có thái độ đối với triều đình cùng Phật Môn và Ma giáo không giống nhau, cái này có lợi cho triều đình.
Đối với triều đình mà nói, các thế lực siêu nhiên khác tranh đấu càng lợi hại càng tốt, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, hoặc là đồng quy vu tận, như vậy bọn họ sẽ không phí lực giết chết các thế lực siêu nhiên như Ma giáo và Phật Môn.
“Thánh Đình hội nhằm vào Phật Môn và Ma giáo, đối với chúng ta mà nói xem như là “bằng hữu”, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận với Thánh Đình hội một chút.”
“Sự cẩn thận này chúng ta biết là được, không cần biểu hiện ra ngoài.”
“Chúng ta phải cho Thánh Đình hội thuận lợi, để quan viên các nơi thấy người của Thánh Đình hội thì cung kính khách khí với bọn họ một chút.”
“Làm như vậy không chỉ khiến cho Phật Môn và Ma giáo áp lực tăng cao, còn có thể khiến cho Thánh Đình hội thấy thái độ của chúng ta.”
Hoàng Thiên Thạch suy nghĩ một lát nói.
“Vâng, lão tổ!”
Hoàng Minh Long lui về an bài.
Ma giáo.
“Đáng chết, năm nửa bước Đại Tông Sư, toàn bộ cường giả Tông Sư, còn có Đại Tông Sư, phần thực lực này hoàn toàn uy hiếp đến Thánh giáo.”
“Thánh chủ này rốt cuộc là ai, vì sao khắp nơi đối nghịch với chúng ta?”
Ngô Kỳ Thiên cũng thật không ngờ Thánh Đình hội lại có Đại Tông Sư, thế lực không có Đại Tông Sư cùng thế lực có được Đại Tông Sư hoàn toàn có tính chất bất đồng.
Hơn nữa thực lực tổng thể của Thánh Đình hội hoàn toàn không thua kém Thánh giáo, điều này khiến cho Ngô Kỳ Thiên không thể không cẩn thận đối đãi.
“Thánh giáo năm nay làm sao vậy, Đông Võ Vương của triều đình nhổ bỏ bố cục thánh giáo ở Thanh Châu, không chỉ đánh vào mặt Thánh giáo còn khiến cho triều đình càng thêm vững chắc.”
“Hiện giờ có thêm một Thánh Đình hội có Đại Tông Sư khắp nơi đối nghịch với Thánh giáo, cả đám đều coi Thánh giáo dễ bắt nạt.”
“Người đâu, sai tất cả thám tử tăng nhanh tốc độ tìm ra Đông Võ Vương, nhất định phải làm thịt Đông Võ Vương!”
“Trước tiên lấy Đông Võ Vương khai đao, Thánh Đình hội thì chờ giáo chủ xuất quan quyết định.”
Phật Môn.
“Ta hiểu rõ Thực lực Dạ Trảm, trong hàng ngũ nửa bước Đại Tông Sư hắn ít nhất xếp vào danh sách năm người đứng đầu, thực lực như vậy lại bị một sứ giả Thánh Đình hội đánh bại.”
“Hơn nữa Thánh Đình hội có được sứ giả như vậy không chỉ có một, mà là năm người, thực lực Thánh Đình hội quả thực sâu không lường được.”
Phật Môn mấy vị đại lão sắc mặt cũng không tốt lắm, rõ ràng Thánh Đình hội tồn tại đã uy hiếp đến bọn họ.
“Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, một, vì mặt mũi mà đấu tiếp với Thánh Đình hội, hai, hóa can qua thành ngọc, chủ động tiếp xúc Thánh Đình hội, làm cho việc này lắng xuống.”
Chủ trì Đại Phật tự nhìn các tự chủ, viện chủ, trưởng lão...nói.
“Thánh Đình hội giết nhiều người của chúng ta như vậy, nếu như chúng ta không làm gì thì người trong thiên hạ đối đãi chúng ta như thế nào, có cho rằng chúng ta sợ Thánh Đình hội hay không?”
“Bần tăng cũng cảm thấy việc này không thể cứ như vậy mà thôi, người của chúng ta không thể chết vô ích, Thánh Đình hội phải trả giá đắt.”
Có phái chủ chiến, có phái chủ hoà.
“Thánh Đình hội thực lực không kém chúng ta, nếu như chúng ta tranh đấu quá ác liệt với Thánh Đình hội, sẽ đại thương nguyên khí, các thế lực siêu nhiên khác thừa cơ bỏ đá xuống giếng thì làm sao bây giờ?”
“Thứ triều đình muốn thấy nhất chính là chúng ta đấu tiếp với Thánh Đình hội, bây giờ ân oán của chúng ta cùng Thánh Đình hội còn chưa sâu như vậy, còn có cơ hội làm hoà.”
“Nhưng một khi ân oán sâu sắc hơn, chúng ta sẽ không còn cơ hội hòa đàm nữa.”
“Sư huynh, ta cũng cảm thấy đấu tiếp không có lợi cho sự phát triển của chúng ta, một khi bức bách Thánh Đình hội sẽ dẫn đến chuyện Thánh Đình hội đi về phía triều đình, đây chính là cục diện rất không tốt.”
Phái chủ chiến và phái chủ hoà đang tranh cãi gay gắt.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa!”
“Trước tiên phái người tiếp xúc với Thánh Đình hội, nếu có cơ hội hòa đàm thì hòa đàm, nếu như không có thì chúng ta chơi đến cùng.”
Thác nước lớn Cửu Châu.
“Sao ngươi biết được nơi ở của ta?”
Hoàng Đông Kiệt nhìn Tống Đằng Phi đối diện, hắn thấy rất kỳ lạ, sao mà Tống Đằng Phi lại biết hành tung của hắn...
Tống Đằng Phi cũng rất bất ngờ, hắn vừa vặn đi qua thác nước lớn Cửu Châu, thấy thác nước lớn Cửu Châu hùng vĩ, hắn dừng bước quan sát.
Chỉ là trong lúc hắn quan sát, có một người qua đường đội nón đi tới.
Hắn là người như thế nào, người qua đường a miêu a cẩu sao có thể tới gần hắn, vì thế hắn đánh ra một chưởng.
Một chưởng đánh ra, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn, kết cục của người qua đường này đã dự liệu được.
Không phải bị hắn đánh thành thịt nát thì bị hắn đánh rơi xuống dưới thác nước lớn cuồn cuộn, bị nước lớn hung mãnh cuốn trôi.
Có điều có bất ngờ xảy ra, chưởng ấn của hắn vừa đến trước người qua đường này thì lập tức tiêu tán, khiến cho hắn cực kỳ kinh ngạc. Hắn hiểu rõ thực lực của mình, dù đây là một kích hắn tùy tiện đánh ra cũng không phải cường giả Tông Sư bình thường có thể dễ dàng hóa giải.
Dễ dàng hóa giải như thế, người qua đường này rất có thể là một vị nửa bước Đại Tông Sư, bây giờ nửa bước Đại Tông Sư mất giá như vậy sao? Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một người, đang lúc hắn suy đoán người qua đường này là thần thánh phương nào, người qua đường này mở miệng.
Ngay sau khi mở miệng: Sao ngươi lại biết nơi ở của ta?
Vừa nghe những lời này, Tống Đằng Phi ý thức được hắn đánh bậy đánh bạ đánh phải nhân vật mục tiêu rồi.
Chuyện này thật sự khiến cho hắn rất bất ngờ, Thánh giáo tìm hồi lâu cũng không tìm được nhân vật mục tiêu, vậy mà lại bị hắn tùy tiện đụng phải.
Hết chương 208.

Bạn cần đăng nhập để bình luận