Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1396: Sát thủ bệnh hoạn!

Chương 1396: Sát thủ bệnh hoạn!Chương 1396: Sát thủ bệnh hoạn!
"Nếu ngươi vẫn là cao thủ Hậu Thiên, không cần ngươi tìm đến ta cũng đã đi tìm ngươi, nhưng ngươi không còn là cao thủ Hậu Thiên, ngươi đã lui từ Hậu Thiên đến võ giả nhất phẩm!"
"Dạ Mạc Bang là nơi gì, ngươi chắc cũng rõ ta già rồi, chết thì chết thôi, nhưng ngươi vẫn còn trẻ, không cần phải mạo hiểm với ta!"
"Trở về đi, ta sẽ tự mình cứu Tiểu Nguyệt Nha ra ngoài!"
Đường Hữu Phúc biết một khi ra đi sẽ không có cơ hội trở về, cho nên hắn không muốn Châu Tử Lương đi mạo hiểm với hắn.
"Ngươi đi một mình là chịu chết, ngươi cần giúp đỡ, có lẽ ta không giúp được gì nhiều, nhưng phố Đồng Tử có một người có thể"
"Chỉ cần hắn sẵn sàng giúp đỡ, Dạ Mạc Bang có thể nể mặt võ giả Hậu Thiên hắn, nói không chừng chủ động thả Tiểu Nguyệt Nha ra!"
Châu Tử Lương nói.
"Võ giả Hậu Thiên!? Phố Đồng Tử chúng ta có võ giả Hậu Thiên sao, sao ta không biết, đó là ai?"
Châu Tử Lương lại nói.
"Ngươi không chỉ biết võ giả Hậu Thiên đó, mà ngươi còn rất quen thuộc với hắn, hắn chính là Hoàng Thiết Sinh, chưởng quây của lò rèn!"
Đường Hữu Phúc nghi ngờ mình nghe nhầm, bảo Châu Tử Lương nhắc lại.
"Cái gì, ngươi nói ai, nói lại lần nữa!"
Châu Tử Lương trả lời.
"Chưởng quầy của lò rèn mà ngươi thường xuyên chiếu cố, Hoàng Thiết Sinh, hắn là Hậu Thiên!"
Đường Hữu Phúc nghe nói phố Đồng Tử nhiều năm như vậy có võ giả Hậu Thiên thì cũng hoài nghi.
"Không có thời gian để ngươi chậm rãi đọc cuốn tiểu thuyết này, ngươi hãy nhìn vào nơi ta đã đánh dấu!"
Đường Hữu Phúc vẫn không thể tin được những gì Châu Tử Lương nói.
"Ngươi xem này, đây là do hắn viết, nếu hắn không phải là võ giả hậu Thiên, hắn sẽ không viết được chuyện như thế này!"
"Ở phố Đồng Tử ngươi nói cao thủ Hậu Thiên là ai ta cũng có thể tin, nhưng ngươi nói hắn thì làm sao có thểi"
Có vẻ như nếu hắn chỉ cần xem thêm vài lần nữa, kiên nhẫn thưởng thức hơn nữa, sự nghiệp võ đạo của hắn có thể rực rỡ hẳn lên.
"Cái này thật sự là do hắn viết sao?"
Mặc dù Đường Hữu Phúc không bước vào Hậu Thiên, nhưng hắn có thể cảm nhận được chữ viết rất thâm ảo, những gì được viết trong sách đều là sự dẫn dắt cho hắn.
Châu Tử Lương biết đọc sách sẽ mất thời gian, vì vậy hắn yêu câu Đường Hữu Phúc nhìn vào những nơi được hắn đánh dấu, nơi được đánh dấu mơ hồ có những tâ đắc và kinh nghiệm của võ giả Hậu Thiên.
Cảm giác này làm cho hắn xác định bản tiểu thuyết này quả thật đúng là cảm ngộ đặc thù mà chỉ có cao thủ Hậu Thiên mới có thể viết ra.
"Đừng chần chừ nữa, thời gian càng trôi qua càng lâu, càng có nhiều khả năng Tiểu Nguyệt Nha sẽ bị thương tổn, thậm chí còn sẽ bị tống ra khỏi kinh thành đem bán đi!"
Điều này khiến hắn chắc chắn tác giả của cuốn tiểu thuyết này là Hoàng Đông Kiệt. "Hơn nữa viết trong rất nhiều ngày, cuốn tiểu thuyết này do hắn viết không có gì ngạc nhiên!" Châu Tử Lương không cố ý theo hàng xóm Hoàng Đông Kiệt mà hỏi thăm cái gì, hắn chỉ thuận miệng vừa hỏi, những người hàng xóm đó đều trả lời.
"Là hắn viết, hàng xóm của hắn đến gặp ta để đọc sách, ta hỏi thăm một chút, tất cả bọn họ đều nói bọn họ thấy hắn nằm trên một chiếc trường kỉ viết raI"
Hắn chính là võ giả Hậu Thiên.
Nhưng nghe tin tiểu thuyết này là do Đông Kiệt viết, hắn ít nhiều cũng hoài nghi.
"Một khi rời khỏi kinh thành, trong biển người rộng lớn muốn tìm một người càng khó hơn!"
"Ngươi rất chiếu cố Hoàng Thiết Sinh, ta tin nếu ngươi nhờ hắn giúp đỡ, hắn sẽ không từ chối!" Châu Tử Lương nói.
Đường Hữu Phúc nghe thế, nghĩ tới Tiểu Nguyệt Nha ở Dạ Mạc Bang có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, lão không còn do dự nữa, lập tức đưa Châu Tử Lương đến tìm Hoàng Đông Kiệt. Kết quả là lò rèn đã đóng cửa, Hoàng Đông Kiệt không ở trong lò rèn và hậu viện.
Sau khi hỏi thăm hàng xóm, mới biết được Hoàng Đông Kiệt đã đóng cửa đi từ sớm, không biết đã đi đâu.
Đường Hữu Phúc nóng nảy, lão không cảm thấy Hoàng Đông Kiệt chạy tới cứu Tiểu Nguyệt Nha trước.
Dù sao thời gian Hoàng Đông Kiệt đóng cửa rời đi Đường Hữu Phúc vẫn chưa nhận ra Tiểu Nguyệt Nha đã bị bắt đi, vì vậy Hoàng Đông Kiệt không biết chuyện Tiểu Nguyệt Nha đã bị bắt.Dạ Mạc Bang có mấy cao thủ Hậu Thiên, ngươi đi cũng vô dụng, ngươi trở về đi!"
Mặc dù Đường Hữu Phúc rất bất lực, nhưng rõ ràng chờ Hoàng Đông Kiệt trở vê hoặc là tìm Hoàng Đông Kiệt rồi đi cứu cháu gái của lão thì đã quá muộn!"
Cho nên lão quyết định đi một mình, không muốn liên lụy Châu Tử Lương.
"Phúc lão, bây giờ ngươi đuổi ta đi, ta cũng đi theo ngươi!"
Châu Tử Lương đang thể hiện thái độ của hắn.
"Than ôi, ta thật sự không hiểu cách báo ơn của những nhân sĩ giang hồ các ngươi, cứu một mạng, phải để mạng lại báo đáp!"
Đường Hữu Phúc không còn cách nào với Châu Tử Lương, đành phải để hắn đi theo.
Trấn Trường An, một con phố gần đại bản doanh Dạ Mạc Bang.
Vì trời tối, nơi này lại gân đại bản doanh Dạ Mạc Bang, trên đường không có người đi bộ, lúc này một bóng người chật vật không chịu nổi đang cố gắng chạy trốn về phía đại bản doanh Dạ Mạc Bang, đó là Lôi Sơn Hổ.
Lôi Sơn Hổ là phó đường chủ, hắn đã không an cư ở đại bản doanh Dạ Mạc Bang, mà chọn an cư gần đại bản doanh Dạ Mạc Bang...
Ai ngờ sẽ có sát thủ tìm tới cửa, đó là một tên toàn thân mặc màu đỏ, đội mũ trùm đầu màu đỏ, đeo mặt nạ quỷ đỏ, quần áo, giày dép và thanh kiếm trong tay đều màu đỏ.
Giống như một Huyết Ma uống máu, tới cửa liền rút kiếm chém người, sau vài hơi thở, tất cả người của Lôi Sơn Hổ đều ngã xuống, còn hắn sợ hãi chạy trốn đến đại bản doanh Dạ Mạc Bang. Người áo đỏ cứ đi phía sau hắn, như thể đang chơi trò mèo vờn chuột với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận