Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 689. Tại sao lại giúp đỡ Thiên Nghĩa bang?




“Có, ngươi xem có thích cái này không?”
Giống như một trò ảo thuật, Hoàng Đông Kiệt vung tay lên, một con thỏ bông nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của Tô Manh Manh.
“Ta thích. Chỉ cần là của anh đẹp trai tặng ta đều thích.”
Tô Manh Manh mỉm cười vui vẻ nhận quà.
Tô Minh Đạo thấy cảnh tượng này trong lòng nghẹn ngào, cảm giác em gái mình sắp bị đoạt đi rồi.
Mấu chốt là khi đối mặt với Hoàng Đông Kiệt, cái gì hắn cũng không làm được.
Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, những người khác có mặt tại hiện trường đều nảy ra ý định đến kết giao với Hoàng Đông Kiệt.
Nhưng Hoàng Đông Kiệt hoàn toàn không thích bọn họ làm phiền, chạy lên tầng hai đợi.

Khi bữa tiệc kết thúc, Hoàng Đông Kiệt chào tạm biệt Tô gia bỏ chạy, để lại những người khác trong bữa tiệc muốn hóng Hoàng Đông Kiệt cũng không thể hóng được.
Ngày hôm sau, trong lúc hành nghề y, Hoàng Đông Kiệt gặp một người phụ nữ khác có liên quan đến đời trước của hắn.
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy thế giới này nhỏ bé, còn có thể gặp được một người, nhưng người phụ nữ này đã là vợ của người khác, Hoàng Đông Kiệt không có tinh thần Tào tặc nên đương nhiên không có hứng thú. (Tào tặc: chỉ Tào Tháo chuyên cướp vợ người khác về làm vợ mình). Người phụ nữ này cũng rất hiểu chuyện, nàng giả vờ như không biết Hoàng Đông Kiệt, đi khám lấy thuốc xong rồi rời đi.
Đến tối Hoàng Đông Kiệt đang định đóng cửa nghỉ ngơi, nhưng vừa định đóng cửa lại thì hơn chục chiếc ô tô lao tới, dừng lại trước cửa phòng khám, một đám người cường tráng bao vây phòng khám của hắn.
“Bác sĩ Hoàng, bang chủ của chúng ta cho mời, mong có thể nể mặt dời bước một chút.”
Một trong những đường chủ của Phục Hổ bang, Miêu Gia đánh giá Hoàng Đông Kiệt nói...
“Dàn trận lớn như vậy, xem ra ta không với các ngươi đi một chuyến là không được.”
“Dẫn đường!”
Hoàng Đông Kiệt trong lòng thầm cười, đồ ăn thật sự bay tới đây.
Miêu Gia hơi kinh ngạc, hắn vốn tưởng Hoàng Đông Kiệt sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, chuẩn bị dùng vũ lực đem Hoàng Đông Kiệt đi.
Hoàng Đông Kiệt thậm chí không có giãy giụa mà hợp tác đi theo bọn họ, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng thấy Hoàng Đông Kiệt hợp tác, hắn vui vẻ thoải mái, mời Hoàng Đông Kiệt lên xe, lái xe đi tổng bộ Phục Hổ bang.
“Bác sĩ Hoàng, ngươi thật sự phi phàm. Đối mặt với lời mời của chúng ta mà mặt không đổi sắc.”
“Ta tin bác sĩ Hoàng biết rõ mối quan hệ giữa Phục Hổ bang và Thiên Nghĩa bang của chúng ta hơn bất kỳ ai khác. Bác sĩ Hoàng, ngươi không hề lo lắng tiếp theo về mình sẽ phải đối mặt với cái gì sao?”
Trong xe, Miêu Gia thấy Hoàng Đông Kiệt từ khi lên xe không hề hoảng sợ, không biết Hoàng Đông Kiệt tâm lớn hay là không sợ hãi.

Người bình thường gặp phải tình hình này sẽ hoảng sợ, nhưng sự bình tĩnh của Hoàng Đông Kiệt lại khơi dậy sự tò mò, hoài nghi của hắn.
“Ta chỉ là một nhân vật nhỏ, ta chỉ biết một ít y thuật cứu người, chữa lành vết thương. Ta không tham gia vào cuộc chiến giữa các băng đảng các ngươi, các ngươi sẽ không làm một khó y sư chứ?”
Hoàng Đông Kiệt đã hoàn toàn chối bỏ mối quan hệ của hắn với Thiên Nghĩa bang. Làm như vậy, lấy bản lĩnh của Hoàng Đông Kiệt, không giống như là giữ bình an, chính là Hoàng Đông Kiệt có mặt mục đích khác.”
Miêu Gia cười cười không nói lời nào, Hoàng Đông Kiệt ở chỗ bọn họ đây cũng không phải nhân vật nhỏ.
Máy ngày nay, Phục Hổ bang thường xuyên gặp thua thiệt với Thiên Nghĩa bang, nguyên nhân lớn nhất là vì Hoàng Đông Kiệt.
Nếu Hoàng Đông Kiệt không cải thiện thể lực của các thành viên Thiên Nghĩa bang, cải thiện đáng kể hiệu quả chiến đấu tổng thể của Thiên Nghĩa bang thì làm sao bọn họ có thể thường xuyên chịu tổn thất.
Nếu y thuật của Hoàng Đông Kiệt không khiến bọn họ ghen tị, hơn nữa bọn họ cũng chưa tìm ra chi tiết về Hoàng Đông Kiệt, e là bọn họ đã đối xử với Hoàng Đông Kiệt không khách sáo như bây giờ.
Suốt chặng đường không nói chuyện, đoàn xe nhanh chóng tiến vào tổng bộ của Phục Hổ bang. Tổng bộ của của Phục Hổ bang, không biết là nhân tài nào thiết kế, ở trung tâm là tòa cao ốc Phục Hổ cao hơn chín mươi tầng, xung quanh có một số tòa nhà cao hơn hai mươi tầng bảo vệ tòa cao ốc Phục Hổ ở trung tâm.
Khu vực này là lãnh thổ của Phục Hổ bang, an ninh chặt chẽ bên ngoài và bên trong, bên trong có khu giải trí, văn phòng, quyền lực ngầm, sòng bạc, tất cả mọi thứ.
Có đến mười nghìn thành viên của Phục Hổ bang sống ở đây, đây là ngọn nguồn tội ác ở chợ Thiên Giang.
Sau khi xuống xe, đi qua trạm kiểm soát, Hoàng Đông Kiệt được Miêu Gia đưa vào tòa cao ốc Phục Hổ, đi thang máy lên tận tầng tám mươi tám.
Vừa khi cửa thang máy mở ra, một lối đi dẫn thẳng đến văn phòng hội đồng quản trị, nhưng hai bên lối đi đã có một hàng nhân viên chiến đấu đứng đó, mức độ cảnh giác còn cao hơn bên ngoài.

Miêu Gia đã bí mật quan sát cảm xúc của Hoàng Đông Kiệt, đặc biệt là sau khi bước vào tổng bộ, hắn cho rằng Hoàng Đông Kiệt có phần ngạc nhiên vì cách bố trí, quy mô, sự cảnh giác của Phục Hổ bang, ai ngờ dự đoán của hắn đã thất bại, Hoàng Đông Kiệt dường như không nhìn gì cả, khuông mặt vẫn vô cảm như trước.
Đến cửa phòng hội đồng quản trị, Miêu Gia ấn tay lên màn hình trên tường, mở khóa vân tay thành công, cửa mở ra, Miêu Gia dẫn Hoàng Đông Kiệt vào.
Phòng hội đồng quản trị cực kỳ sang trọng, bang chủ Phục Hổ bang Khang Nhạc Chính, thái tử Khang Phong Đạt, đường chủ Lại Hữu Kiệt, Sử Văn Lợi, Vô Thường đều ở đó.
Vừa thấy Hoàng Đông Kiệt bước vào, ánh mắt của bọn họ đã dán chặt vào Hoàng Đông Kiệt. Bị mấy cặp mắt như hổ tà ác nhìn chằm chằm, Hoàng Đông Kiệt không hề dao động, vẫn bình tĩnh tự nhiên, điều này khiến đám người Khang Nhạc Chính càng không thể đoán ra lai lịch của Hoàng Đông Kiệt.
“Không ngờ bác sĩ Hoàng lại trẻ như vậy, quả thực là anh hùng xuất thiếu niên. Mời ngồi uống trà.”
Mọi người đều đã ở đây, bọn người Khang Nhạc Chính không sợ Hoàng Đông Kiệt bỏ chạy, tiên lễ hậu binh, chậm rãi thăm dò lai lịch của Hoàng Đông Kiệt.
“Bác sĩ Hoàng, mời ngươi đến đây là vì một số chuyện. Ta tin không cần nói nhiều nữa, bác sĩ Hoàng cũng nên hiểu tại sao.”
Hoàng Đông Kiệt gật đầu, vì hắn cải thiện thể lực của các thành viên Thiên Nghĩa bang mà được Phục Hổ bang chú ý.
“Bác sĩ Hoàng hiểu được là tốt rồi, ta đây muốn hỏi vài điều, tại sao ngươi lại muốn giúp đỡ Thiên Nghĩa bang?”
“Còn nữa, có phải Hoàng Đông Kiệt ngươi là đệ tử hay người kế thừa của phòng khám Kính Hồ không?”
So với câu hỏi trước, câu hỏi cuối cùng là trọng tâm.
Hết chương 689.

Bạn cần đăng nhập để bình luận