Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 277. Phụ vương đến!




"Khế ước đột phá vẫn luôn ở bên người?"
Hoàng Thiên Khải đang suy tư, bên cạnh mình có sự vật gì có thể khiến cho mình ngộ ra.
"Sư phụ, Đại Tông Sư còn lại đều là làm sao mà đột phá?"
Hoàng Thiên Khải suy nghĩ một chút, không hiểu nổi khế ước đột phá của mình là cái gì, hắn muốn tham khảo quá trình đột phá của các Đại Tông Sư khác một chút, muốn biết Đại Tông Sư còn lại làm thế nào đột phá.
"Mạch Vô Sinh đột phá có liên quan đến cá, Mạch Vô Sinh vốn là một hài tử Ngư Dân gia bình thường, quanh năm không phải đánh cá, thì chính là trên đường đánh cá."
"Có một ngày, chuyện không may xảy ra, một đám cường đạo huyết tẩy làng chài bọn họ, khi đó hắn rời Hải Lao Ngư, vừa hay tránh được một kiếp."
"Vì báo thù đám cường đạo kia, hắn chủ động tìm kiếm tổ chức sát thủ, tổ chức sát thủ bị hắn tìm được rồi, nhưng mời sát thủ thì phải trả tiền."
"Hắn không có tiền, thế là hắn chủ động gia nhập tổ chức sát thủ, học được một thân bản lĩnh, hắn ung dung báo thù, nhưng cũng chọc đến người đằng sau đám cường đạo kia."
"Chờ hắn giết chết người đằng sau, hắn lại trêu chọc người đằng sau người sau lưng."
"Người trong giang hồ quan hệ bám váy phức tạp, mỗi khi hắn giải quyết một nhóm người, luôn có một nhóm khác người khác nhảy ra trêu chọc hắn."
"Đến cuối cùng, hắn trêu chọc phải người không nên trêu chọc, tổ chức sát thủ của hắn bỏ rơi hắn, ngược lại còn đuổi giết hắn."
"Khi hắn cùng đường, hắn được một trưởng lão ngao du thiên hạ của đạo môn chúng ta cứu, vì vậy hắn nợ đạo môn chúng ta một nhân tình."
"Bởi vì hắn chọc phải người không nên trêu chọc, hắn sáng suốt trốn đi."
"Vừa trốn đã là hơn năm mươi năm, hơn năm mươi năm hắn vẫn trốn ở bờ biển hẻo lánh, hắn mỗi ngày đều ở trên mặt biển tu luyện."
"Xuân Hạ Thu Đông đều là như vậy, phương thức tu luyện của hắn cũng rất đặc biệt, đó chính là chém ngư."
"Hắn nhắm mắt lẳng lặng đứng trên mặt biển, cả ngày cảm thức được có loại cá mà mình muốn, hắn liền một kiếm chém qua."
"Hắn chém cá mấy chục năm, cũng từ từ học được một loại kỹ năng, đó chính là hắn chém trúng loại cá hắn muốn, con cá kia sẽ không chết ngay tại chỗ."
"Cá cũng không biết bản thân đã chết rồi, du hành một đêm mới phát hiện mình đã chết."
"Người nếu như ngày qua ngày chuyên làm một chuyện, chắc chắn hắn sẽ đạt được thành công ở phương diện mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi này, Mạch Vô Sinh cũng bởi vì mấy chục năm trầm đĩnh tích lũy, tu vi của hắn tăng nhiều, kiếm thuật tinh tiến."
"Trước khi chưa đột phá Đại Tông Sư, hắn đã có thể làm được việc khiến cho một con cá hoạt động ba ngày ba đêm mới phát hiện mình chết rồi."
"Khi hắn đề thăng đến hạn mức tối đa, một trận bão đặc biệt lớn đã ập tới, trận bão đặc biệt lớn này cũng khiến cho hắn nhảy lên thành Đại Tông Sư."
"Hắn nhìn thấy sự vô tình của biển cả, biển cướp đoạt sinh mạng, khi hắn không chống đỡ nổi sự xung kích của sóng lớn mãnh liệt, hắn nhìn thấy cá vượt Long Môn."
"Cảnh tượng cá vượt Long Môn cũng không biết đã khiến cho hắn cảm ngộ cái gì, hắn trực tiếp đột phá ngay tại chỗ."
"Chuyện sau này thì đơn giản, hắn xuất thế chém sạch tất cả những người đối nghịch với hắn, ngay cả tổ chức sát thủ của hắn trước đó cũng trực tiếp thần phục hắn."
"Ma giáo Trịnh Thiên Tuyệt là ở trong quá trình giết người lĩnh ngộ cái gì đó rồi đột phá."
"Lão tổ hoàng thất các ngươi là ngao du thiên hạ nhìn thấy bách tính khổ tật mà đột phá."
"Lừa trọc Phật Môn kia là đang ngồi thiền thì bản thân đột phá."
"Mỗi một Đại Tông Sư đều là truyền kỳ, mỗi một người đều có tư liệu cặn kẽ, nếu ngươi muốn tìm hiểu kinh nghiệm của bọn họ."
"Đến Tình Báo bộ môn của chúng ta, nơi đó có chuyện mà ngươi muốn biết."
Trương Cửu Thiên cho Hoàng Thiên Khải quyền hạn rất lớn, Thiên Sư Đạo có rất nhiều nơi cơ mật, Hoàng Thiên Khải đều có thể đi, hắn rõ ràng coi Hoàng Thiên Khải là đạo tử của Đạo Môn mà nuôi dưỡng.
"Chuyện đột phá từ từ sẽ đến, không vội, không phải ai cũng đều biến thái giống như phụ thân ngươi, nói đột phá là đột phá."
"Ngươi đột phá Đại Tông Sư là chuyện sớm muộn, dù cho không thể đột phá trược, vài thập niên tích lũy trầm đĩnh cũng có thể đột phá một cách tự nhiên."
"Chuyện báo thù không nên gấp gáp nhất thời, Đại Phật Tự cũng còn ở đó, bọn họ không chạy thoát được."
Trương Cửu Thiên nhìn thấy Hoàng Thiên Khải trầm mặc, việc nên khuyên hắn cũng phải khuyên.
"Sư phụ, ta biết, nhưng ta chính là muốn đột phá sớm một chút, chôn vùi Phật Môn sớm một chút."
Hoàng Thiên Khải vừa nói đến Phật Môn, trong ánh mắt liền tràn ngập hận ý vô tận.
"Sư phụ, thi thể của Vân Nhi"
"Không tìm được, đã nhiều ngày trôi qua, thi thể nữ nhân của ngươi không phải thối rữa, thì chính là bị loại cá đặc chủng sinh tồn trong Vĩnh Ám Trường Giang ăn mất."
Trương Cửu Thiên lắc đầu nói.
Vừa nghe xong, thân thể của Hoàng Thiên Khải liền run lên, thù hận trong lòng đối với Phật Môn trực tiếp lên cao.
"Ngươi không nên bởi vì thù hận, quên mất đối tốt với người bên cạnh ngươi."
"Nhìn cô bé kia xem, nàng vẫn đang canh giữ ở bên cạnh ngươi, nàng vẫn đang dùng hành động nói cho ngươi biết, ngươi còn có nàng."
Trương Cửu Thiên liếc nhìn Dương Lộ Lộ một cái, Dương Lộ Lộ đã tới rất lâu rồi, vẫn luôn đứng ở cách đó không xa lẳng lặng chờ Hoàng Thiên Khải, cũng không có ý đến quấy rối Hoàng Thiên Khải.
Tâm ý của thiếu nữ vẫn luôn ở đây, hắn không hy vọng đồ nhi của mình cứ như vậy phụ lòng phần tình yêu này.
"Sư phụ, ta hiện tại chỉ muốn báo thù, không có tâm tư suy nghĩ cái khác."
Hoàng Thiên Khải đối với Dương Lộ Lộ cũng là một lòng phức tạp, sự ôn nhu của thiếu nữ, hắn cũng có chút không đỡ nổi, nhưng hắn không muốn bởi vì phân tâm này, làm lỡ việc bản thân mạnh mẽ.
Trương Cửu Thiên hơi lắc đầu, không nói gì, dẫn Hoàng Thiên Khải tiến vào chương trình học tiếp theo.
Sau một ngày, Hoàng Đông Kiệt tới!
Trên dưới Thiên Sư Đạo nhất thời sôi trào, đều muốn liếc nhìn nhân vật truyền kỳ này một lần, nhưng bọn họ đều bị các trưởng lão trấn áp trở về, nghiêm túc nên làm cái gì thì làm cái đó.
"Phụ Vương tới rồi!"
Hoàng Thiên Khải sửng sốt một chút, sau đó lại khôi phục bình thường, tiếp tục tu luyện. Hai đại lão hậu viện mặt đối mặt, ngồi đối diện nhau.
Càng nhiều hơn chính là Trương Cửu Thiên vẫn đang quan sát Hoàng Đông Kiệt, còn Hoàng Đông Kiệt như thể không nhìn thấy Trương Cửu Thiên, ánh mắt thờ ơ uống trà, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn khung cảnh chung quanh một chút.
Hết chương 277.

Bạn cần đăng nhập để bình luận