Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 218. Cặp vợ chồng kỳ lạ




“Khụ khụ khụ!”
Trần Vũ Linh nằm trên giường ho khan, đột nhiên thấy Hoàng Thiên Trấn vội vàng chạy vào, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng mà lấy lòng bàn tay và mu bàn tay dò xét nhiệt độ trên trán nàng.
Chuyện này khiến cho trái tim nàng nảy lên một cái.
“Sao lại nóng nghiêm trọng như vậy? Dương đại nương, gần đây có đại phu hay không?”
Cảm giác được nhiệt độ hơi nóng, Hoàng Thiên Trấn nóng lòng hỏi Dương đại nương theo sát phía sau hắn.
“Gần đây không có đại phu, chỉ có trấn nhỏ giáp nam mới có đại phu, chỉ là trấn nhỏ phía nam giáp nơi này hơn mười dặm đường. Hơn nữa đêm khuya có thể y quán đã đóng cửa, muốn mời đại phu chỉ sợ...”
“Không cần, ta chỉ bị nhiễm chút phong hàn, không có chuyện gì lớn, uống chút thuốc đắng, chịu khó một lát sẽ qua thôi.”
Lúc này, Trần Vũ Linh mở miệng, nàng không muốn vì chuyện của mình mà làm phiền người khác.
Ầm ầm!
Trần Vũ Linh vừa nói xong, ông trời rất nể tình mà mưa to.
Trần Vũ Linh thấy mưa lớn bên ngoài thì biết trận mưa này chắc chắn rất dài.
“Đừng bướng bỉnh nữa, thân thể yếu như vậy có thể chịu đựng được mới là chuyện lạ, ở nhà chờ ta, ta đi rất nhanh sẽ trở về.”
Hoàng Thiên Trấn nói xong cũng không đợi Trần Vũ Linh có phản ứng khác, chạy ra khỏi phòng, vọt vào trong đêm mưa, lát sau truyền đến âm thanh cưỡi ngựa đi xa.
“Hắn còn chưa mặc áo tơi đã chạy ra ngoài, đứa nhỏ này, sao lại nóng lòng như vậy!”
Dương đại nương cau mày nói.
Trần Vũ Linh nhìn bóng dáng Hoàng Thiên Trấn xông vào phòng rồi biến mất trong đêm mưa, lúc này nội tâm của nàng cuối cùng cũng thả lỏng.
“Đường đêm cũng không dễ đi, hơn nữa trời mưa, muốn mời đại phu tới đây có lẽ rất khó.”
“Vũ Linh, hắn vì ngươi mà nóng lòng thành như vậy, đội mưa mời đại phu cho ngươi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn rất nỗ lực, chẳng lẽ ngươi còn chưa cảm nhận được sao?”
Nghe Dương đại nương nói, Trần Vũ Linh chỉ im lặng, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Khoái mã ra roi, cuối cùng Hoàng Thiên Trấn chạy tới trấn nhỏ phía nam, trải qua bao khó khăn hắn tìm được y quán.
Nhưng y quán đã sớm đóng cửa, hắn mặc kệ, không ngừng gõ cửa, cho đến khi y quán mở cửa, gặp được đại phu hắn nói rõ mục đích tới, đại phu thấy hơn nửa đêm lại mưa nên không chịu đi khám bệnh, cho đến Hoàng Thiên Trấn lấy bạc ra thì đại phu mới đồng ý.
Đại phu mặc áo tơi, bọc rương đựng thuốc lại. Hắn mới vừa chuẩn bị xong, Hoàng Thiên Trấn đã vội vàng không nhịn được mà khiêng hắn đi.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Hoàng Thiên Trấn mang đại phu trở về. “Tiểu tử, ngươi hơi thiếu tôn trọng người khác, nếu không phải...”
“Thêm tiền!”
“Được rồi, bệnh nhân đâu?”
Đại phu đang oán giận Hoàng Thiên Trấn không để ý đến xương cốt già nua của hắn mà chạy đi quá gấp, kết quả Hoàng Thiên Trấn một câu thêm tiền, hắn lập tức câm miệng.
“Vũ Linh, ta mời đại phu tới rồi, ngươi để đại phu xem một chút!”
Hoàng Thiên Trấn mời đại phu vào trong phòng, cười hì hì nói với Trần Vũ Linh.
Trần Vũ Linh nhìn Hoàng Thiên Trấn toàn thân bị mưa ướt đẫm còn cười hì hì quan tâm nàng, trong lòng có một cảm giác ấm áp đang chảy mà nàng không nhận ra.
“Thiên Trấn, ngươi đi thay quần áo trước đi, bằng không ngươi cũng bị nhiễm phong hàn thì phiền toái lắm!”
Dương đại nương thấy dáng vẻ Hoàng Thiên Trấn bị mưa ướt đẫm, vội vàng bảo hắn đi thay quần áo.
“Đại nương, không sao, ta tu luyện công pháp rất thần kỳ, rất khó bị nhiễm phong hàn.” Hoàng Thiên Trấn trả lời.
“Dù rất khó bị nhiễm phong hàn nhưng toàn thân ướt đẫm cũng không thoải mái !”
“Bây giờ đại phu đang ở đây, nơi này có thể yên tâm giao cho đại phu, ngươi về thay bộ quần áo trước đi!”
Dương đại nương cũng biết người luyện võ có thể chất đặc biệt nhưng nàng vẫn muốn Hoàng Thiên Trấn thay một bộ quần áo sạch sẽ.
“Không cần phiền toái như vậy, bây giờ ta có thể vận công làm bốc hết hơi nước trên người đi, tình trạng của Vũ Linh phải cấp bách, trước xem kết quả rồi nói.”
Hoàng Thiên Trấn nói xong chậm rãi vận công làm bốc hơi quần áo trên người, rất nhanh trên người hắn xuất hiện hiện tượng hơi nước bốc lên.
Dương đại nương và đại phu vừa mới cởi áo tơi thấy dáng vẻ Hoàng Thiên Trấn thì sợ hãi, bọn họ không ngờ võ giả còn có thể làm được chuyện này.
Đại phu thu hồi tầm mắt, chuẩn bị làm chính sự.
“Cô nương, ngươi đã tìm được một nam nhân tốt!”
Đại phu ngồi trên ghế, chuẩn bị bắt mạch nói một câu.
“Vâng!”
Trần Vũ Linh thì trả lời một chữ “Vâng”!
Một chữ “Vâng” đã chứa đựng quá nhiều tin tức, điều này khiến cho Hoàng Thiên Trấn cảm thấy rất khó tin, Trần Vũ Linh như thế này là đã tiếp nhận hắn rồi sao?
“Không có vấn đề gì, chỉ là phong hàn bình thường, trong rương thuốc của ta có dược liệu, các ngươi cầm đi nấu cho nàng uống đi.”
Đại phu kiểm tra mạch rõ ràng, lấy một gói dược liệu từ trong rương thuốc ra, Dương đại nương nhận xong cảm tạ rồi chạy đi nấu thuốc.
“Tiểu tử, hết mưa rồi, có thể đưa ta trở về.”
Đại phu thấy bên ngoài đã hết mưa, có ý muốn rời đi.
“Đại phu, còn một hai canh giờ nữa là đến bình minh, đường đêm không dễ đi, bệnh tình của nàng cũng có khả năng nặng thêm, có thể đợi đến hừng đông hay không?”
Hoàng Thiên Trấn lo lắng thân thể Trần Vũ Linh yếu ớt, nhiễm phong hàn sẽ trở nên nặng thêm, muốn giữ đại phu lại phòng ngừa vạn nhất, hừng đông lại đưa hắn trở về.
“Chuyện này...”
“Thêm tiền!”
Đại phu vừa nghe Hoàng Thiên Trấn lại thêm tiền, bỗng nhiên không còn gì để nói, lui sang một bên cầm lấy y thư từ trong rương thuốc chậm chạp xem.
“Cảm ơn ngươi.”
Trần Vũ Linh cảm ơn Hoàng Thiên Trấn.
“Ngươi không cần nói lời khách sáo như thế này với ta, nằm xuống đàng hoàng, chờ đại nương nấu thuốc xong mang tới đây, uống thuốc xong ngươi sẽ khoẻ lại rất nhanh.”
Sau khi Hoàng Thiên Trấn nói xong, hiện trường im lặng, Trần Vũ Linh không biết nói gì, Hoàng Thiên Trấn cũng không biết nói gì cho phải.
Hết chương 218.

Bạn cần đăng nhập để bình luận