Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 67. Động phải lão quỷ, lật thuyền rồi!




Quỷ Kiến Sầu vừa nghe thấy cũng không cảm thấy ngạc nhiên, gần đây không biết làm sao vậy, người ảo tưởng làm anh hùng hành hiệp trượng nghĩa quá nhiều, bản thân hắn cũng không biết đã giết mấy người rồi.
Có người muốn giết hắn, hắn cũng sớm quen, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Hàm Nghiên, hắn đột nhiên bỏ lại cô nương trên bả vai rồi xoay người bỏ chạy, cũng không biết hắn đang chơi quỷ kế gì.
Thẩm Hàm Nghiên kiểm tra đơn giản cô nương bị ném xuống một chút, phát hiện chỉ là đơn thuần ngất đi, Thẩm Hàm Nghiên liền yên tâm đuổi theo hướng của Quỷ Kiến Sầu.
Một chạy một đuổi, rất nhanh hai người đã tới một ngôi miếu đổ nát, Quỷ Kiến Sầu cũng nán lại ở trong ngôi miếu đổ nát.
"Nơi này chính là mồ chôn mà ngươi lựa chọn."
"Lời nói này, sao lại giống như là nơi tiêu dao của ta và ngươi vậy chứ?"
Quỷ Kiến Sầu cười híp mắt, với dáng vẻ không lo ngại gì nhìn Thẩm Hàm Nghiên, ánh mắt kia quét loạn không kiêng nể gì cả.
"Ánh mắt của ngươi thật khiến cho người ta buồn nôn, để cho loại người như ngươi sống là một tội lỗi, Hoả Phiêu Trùng, hoả táng hắn cho ta."
"Ngươi là người của Trùng Cốc!"
Nhìn thấy xung quanh hiện ra vô số Hoả Phiêu Trùng, Quỷ Kiến Sầu đoán được thân phận của Thẩm Hàm Nghiên.
"Sợ rồi à, đáng tiếc đã trễ rồi!"
"Sợ, ha ha... Ý của ta là, thân phận của ngươi càng cao, chứng minh ngươi càng ngon hơn."

"Thứ càng cực phẩm, ta càng khoái."
Quỷ Kiến Sầu sớm đã bị dục tâm của mình làm mê muội đầu óc, còn quan tâm thế lực đỉnh cấp gì chứ, làm xong rồi dọn dẹp vết tích cũng không sao cả.
Thấy Hoả Phiêu Trùng đánh tới, chỉ thấy Quỷ Kiến Sầu hít sâu một hơi, cái bụng phình lên, hắn đột nhiên mở to miệng gầm rú về phía xung quanh.
“Grừm"
Âm Lãng Công cực đại bí mật mang theo nội lực hình thành từng vòng cuộn bao trùm tứ phía.
Thân thể của vô số Hoả Phiêu Trùng chấn động, tất cả đều giống như ngọn lửa dập tắt, từ không trung tán loạn trên mặt đất mà chết.
"Âm Ba Công!"
Sắc mắt của Thẩm Hàm Nghiên có chút khó coi, Âm Ba Công cũng là một loại công pháp khắc chế Cổ Trùng, Cổ Trùng nói thế nào cũng là một loại sinh vật, bởi vì rất nhỏ, nên càng dễ dàng chịu tập sát của Âm Ba Công.
"Không ngờ rằng ta biết Âm Ba Công chứ gì, ngươi vẫn là ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi, Cổ Trùng của ngươi đã không làm gì được ta rồi."
Quỷ Kiến Sầu với vẻ mặt đắc ý, như thể Thẩm Hàm Nghiên đã là vật ở trong túi của hắn.

"Hừ, đừng quá đắc ý, không phải tất cả Cổ Trùng đều sợ Âm Ba Công, cũng có đặc thù..."
"Cái gì..."
Khi Thẩm Hàm Nghiên muốn dùng Cổ Trùng đặc thù đối phó Quỷ Kiến Sầu, đột nhiên phát hiện nội lực của mình đang nhanh chóng biến mất, thân thể cũng trở nên vô lực trầm trọng.
"Xem ra dược hiệu phát huy tác dụng rồi!"
Lúc này, nụ cười giễu cợt của Quỷ Kiến Sầu càng đậm hơn.
"Ta trúng chiêu từ khi nào?"
Thẩm Hàm Nghiên cũng là gương mặt ngạc nhiên, bản thân làm sao mà trúng độc của Quỷ Kiến Sầu.
"Ngươi cho rằng ta là đuổi theo ngươi vô ích à, ta là ngược gió chạy trốn, ngươi đuổi theo ta, ngươi nằm ở phía dưới đầu gió của ta, thuốc mà ta rải không màu không vị, ngươi trúng chiêu cũng không có gì lạ."
"Yên tâm, thuốc tán kia là ta đặc chế, không khác biệt lắm với Nhuyễn Cốt Tán. Nó sẽ khiến cho nội lực của ngươi nhất thời biến mất trong một đêm, khiến cho ngươi vô cốt vô lực mặc người ta chém giết."

"Hơn nữa ta phán đoán không sai, Cổ Trùng của ngươi đều dựa vào nội lực của ngươi thêm với bí thuật đặc thù mới có thể sai khiến."
Quỷ Kiến Sầu nhìn thấy thân thể của Thẩm Hàm Nghiên sắp đứng không vững, hắn càng hưng phấn hơn.
"Ngươi..."
Thẩm Hàm Nghiên cắn răng nhìn chằm chằm vào Quỷ Kiến Sầu, giống như những gì Quỷ Kiến Sầu nói, Cổ Trùng trên người nàng hầu như tất cả đều là dựa vào nội lực thêm với bí thuật sai khiến, hiện tại nội lực không có, Cổ Trùng đương nhiên cũng sẽ không nghe nàng sai khiến.
Cho đến giờ phút này, nàng mới biết bản thân quá non trẻ, bản lĩnh chưa học hết đã học người khác đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa.
Hiện tại thì hay rồi, gặp phải lão quỷ, lật thuyền rồi.
"Không hay, tỷ tỷ gặp phiền toái, nhanh, chúng ta phải mau chạy tới bên cạnh tỷ tỷ."
Thẩm Hàm Nguyệt và tỷ tỷ có Liên Tâm Cổ, đương nhiên cảm ứng được trạng thái của tỷ tỷ, vội vàng dẫn theo Hoàng Thiên Trấn nhanh chóng chạy theo phương hướng mà Cổ Trùng chỉ dẫn.
"Mỹ nữ, ta nói cho ngươi biết một đạo lý, người lăn lộn trong giang hồ, không nên coi thường bất cứ kẻ nào, một khi sơ suất lật thuyền, thì phải bỏ ra cái giá khó có thể tưởng tượng nổi."

Quỷ Kiến Sầu không vội, hắn còn đang chờ đợi thứ mà hắn muốn. "Sao ta lại nóng như vậy..."
Thẩm Hàm Nghiên cảm giác bản thân có cái gì đó rất không đúng, trong cơ thể cảm giác có một ngọn lửa, đốt cháy nàng khiến nàng có chút mê mang.
"Ngươi cho rằng ta chỉ hạ một loại thuốc? Không, ta còn hạ loại thứ hai, tên gọi là: Tuý Mộng Phiêu Tiên tán."
"Chỉ nghe thấy tên, có lẽ ngươi đã biết đây là thứ gì rồi, thuốc này cũng là đặc chế, cần nam nhân mới có thể giải được, nếu không ngươi sẽ bị ngọn lửa bên trong cơ thể kia đốt chết tươi."
"Đến đây đi, còn do dự cái gì nữa, ở đây chỉ có một mình ta là nam nhân."
Quỷ Kiến Sầu đứng bất động tại chỗ, hắn thích bị động, thích người khác nhảy bổ về phía hắn, uy lực của thuốc này hắn biết, hắn tin rằng Thẩm Hàm Nghiên sẽ khuất phục mà nhào tới.
Hết chương 67.

Bạn cần đăng nhập để bình luận