Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 980. Càng nghĩ càng tức giận!




“Đoàn mạo hiểm Phá Hiểu hiện tại chỉ có hai người, người cũng ít, một chút náo nhiệt cũng không có. Hơn nữa Coway là nam nhân, nấu ăn không ngon, nghĩ thế nào ngươi cũng là phụ nữ, thận trọng khéo tay, hẳn là có thể nấu cơm!”
Hoàng Đông Kiệt đưa ra lý do trực nam cứng như sắt thép.
“Cút!”
Seele hai má phồng lên, nàng tức giận, rõ ràng là đang tìm bảo mẫu, nghĩ nàng là ai chứ?
Nàng trực tiếp phất tay áo chạy lấy người, tiến vào nhà gỗ, hung hăng đóng chặt cửa.
Tiếng đóng cửa thật lớn để cho Hoàng Đông Kiệt biết lúc này nàng đang rất tức giận và khó chịu, ra vẻ không bao giờ có thể an ủi được.
“Lão gia tử...!”
Coway rất bất lực với lão gia tử, nào có ai mời người như vậy chứ.
“Đi thôi!”
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, ra hiệu cho Coway nhảy lên tấm thảm bay chạy lấy người.
Đúng lúc Hoàng Đông Kiệt chuẩn bị bay đi thì cửa nhà gỗ mở ra.
Seele cầm pháp trượng, dùng ma pháp hệ mộc mang theo các túi hành lý lớn nhỏ ra ngoài.
“Cái đồ không có lương tâm nhà ngươi, ngươi thật sự không đợi ta. Bộ ngươi không biết con gái đóng gói hành lý rất chậm sao?”
Khuôn mặt đáng yêu của Seele lại phồng lên, nàng trừng mắt nhìn tra nam Hoàng Đông Kiệt. Coway chớp chớp mắt, không hổ gừng càng già càng cay, hắn đã hiểu lầm lão gia tử. Lão gia tử không phải thẳng nam, nhất cử nhất động của Seele đều nằm trong dự đoán của lão gia tử.
“Ngươi còn không lên, ta sẽ không đợi ngươi!”
Hoàng Đông Kiệt cười khẽ nói.
“Hừ!”
Tuy Seele hừ lạnh một tiếng nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nhảy lên tấm thảm bay.
Khoảnh khắc tấm thảm bay cất cánh, nàng phóng ma pháp hệ lửa vào ngôi nhà gỗ của mình, ngọn lửa trong nháy mắt nhấn chìm ngôi nhà gỗ, có cách ly nên ngọn lửa không lan ra xung quanh. Ừm, nàng cũng là một ma pháp sư đa hệ!
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, hắn biết Seele làm như vậy là cố ý làm cho hắn xem, đập nồi dìm thuyền nói cho Hoàng Đông Kiệt, nàng đã không còn nhà để về, đừng vứt bỏ nàng.
Nghĩ rằng mộ của Luân Nạp nằm trong rừng quỷ, để ngăn gió thổi tia lửa đốt cháy khu rừng quỷ, Hoàng Đông Kiệt trực tiếp kích hoạt ma pháp hệ thổ.
Làm cho đại địa như sóng biển chôn vùi ngôi nhà gỗ đang cháy.
“Tử quỷ, sao ngươi biết ma pháp hệ thổ? Ma lực của ngươi khổng lồ như vậy. Còn có châm cứu trên người Luân Nạp cũng là ngươi châm đúng không? Ngươi khi nào thì...!”
Seele còn chưa kịp hỏi xong, đầu nhỏ của nàng đã bị Hoàng Đông Kiệt cốc một cái.
“Học dùng từ ở đâu vậy? Đang la hét cái gì thế? Trong đoàn mạo hiểm gọi ta là đoàn trưởng!”
“Về khả năng của ta, đừng có hỏi nữa, đó đều là bí mật của ta!”
Seele lớn tuổi hơn Hoàng Đông Kiệt, hơn ai trăm tuổi, nhưng theo tính toán của tộc Tinh Linh, Seele tương đương với một con người mười sáu, mười bảy tuổi, tính cách tinh quái là chuyện bình thường, nhưng đột nhiên bị người kêu thành tử quỷ, Hoàng Đông Kiệt không thích lắm. Seele hai tay ôm đầu nhỏ, bĩu môi nhỏ, đôi mắt ngập nước nhìn Hoàng Đông Kiệt, trong lòng tủi thân: Hắn đánh ta, hắn vậy mà đánh ta.
Thấy Hoàng Đông Kiệt không nói một lời an ủi, Seele hờn dỗi xoay người lại như không muốn để ý đến Hoàng Đông Kiệt nữa.
Nàng loay hoay tìm trong túi hành lý lấy ra một chiếc áo choàng có mũ màu trắng mặc vào, nàng biết con người tham lam, để không gây phiền toái không đáng có cho Hoàng Đông Kiệt, nàng đội mũ trùm đầu lên để che đậy biểu tượng của bộ tộc Tinh Linh...
“Đoàn trưởng, phương hướng sai rồi. Đây không phải là phương hướng của trấn Kerry?”
Luân Nạp chết đi khiến sắc mặt của Coway trở nên rất yên lặng, hắn định quay trở lại nơi ở của đoàn mạo hiểm trước, sau đó tìm lý do rời khỏi tầm mắt của đoàn trưởng, đến núi Cheetos để tìm băng cướp Con Nhện báo thù.
Đoàn trưởng hứa với Luân Nạp sẽ không gây rắc rối cho băng cướp Con Nhện báo thù, nhưng hắn không hứa, khi hắn nghĩ còn phải mất bao lâu để đến được trạm của đoàn mạo hiểm, hắn chợt phát hiện ra hướng ma thảm đang bay không phải là hướng hướng của trấn Kerry.
“Ta biết, đây là hướng núi Cheetos!”
“Đoàn trưởng, không phải ngươi...!”
“Ta đã hứa với Luân Nạp sẽ không gây rắc rối cho băng cướp Con Nhện, nhưng càng nghĩ càng tức giận. Dù thế nào đi nữa, Luân Nạp đã theo ta bốn năm mươi năm. Nếu ta không trả thù cho hắn, ta còn là con người sao?”
“Cứ coi ta là kẻ phạm lời hứa. Sau khi tiêu diệt băng cướp Con Nhện, ta sẽ đền tạ lỗi trước mộ Luân Nạp!”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói...
“Đoàn trưởng, ta sẽ cùng ngươi đến tạ lỗi!”
Máu của Coway bắt đầu sôi lên, hắn mài đao soàn soạt, chờ đợi đến đích.
“Bọn họ cũng không dễ chọc. Nghe đồn có người đứng sau bọn họ!”
Seele nhắc nhở bọn họ, công hội Mạo Hiểm Giả đã có nhiệm vụ tiêu diệt băng cướp Con Nhện, nhiệm vụ này chỉ những đoàn mạo hiểm cấp Bạch Kim trở lên mới được phép nhận.
Chỉ là băng cướp Con Nhện có hơn một nghìn người, những đoàn mạo hiểm Bạch Kim bình thường căn bản không dám nhận nhiệm vụ như vậy.
Nghe tin có kẻ đứng sau băng cướp Con Nhện, đoàn mạo hiểm Bạch Kim càng thêm không dám. Đoàn mạo hiểm Vinh Quang đứng trên Bạch Kim, có đủ sức mạnh để tiêu diệt băng cướp Con Nhện nhưng đoàn mạo hiểm Vinh quang đơn giản là chướng mắt số tiền hoa hồng thanh trừ băng cướp Con Nhện quá ít ỏi.
Không thể nào đến tận một nơi nhỏ bé như thế này để tiêu diệt băng cướp Con Nhện được.
Điều này cũng khiến cho băng cướp Con Nhện ngày càng lớn mạnh, khiến các thương đội ở một số trấn lân cận khổ không nói nên lời.
“Sao hả, ngươi sợ sao?”
Hoàng Đông Kiệt liếc nhìn Seele hỏi.
“Bộ tộc Tinh Linh thực sự không thích đánh đánh giết giết, nhưng ta khác với những người bộ tộc Tinh Linh khác. Chỉ cần bọn họ là kẻ ác, hoặc ai dám làm tổn thương những người ta quan tâm, ta sẽ biến bọn họ thành phân bón cho hoa cỏ!”
“Ngươi là đoàn trưởng, ngươi không sợ phiền toái, ta còn sợ cái gì?”
Seele nói.
“Vậy là tốt rồi, ngồi yên đi, ta sẽ tăng tốc!”
Trong khoảnh khắc, tốc độ của tấm thảm bay tăng lên nhanh chóng.
Không lâu sau, Hoàng Đông Kiệt cùng nhóm của mình đến núi Cheetos, đồng thời bọn họ cũng nhìn thấy sơn trại của băng cướp Con Nhện trên núi Cheetos.
Sơn trại chiếm diện tích rất lớn, Hoàng Đông Kiệt và nhóm của hắn ở trên cao nhìn xuống, muốn không thấy cũng không được.
Hết chương 980.

Bạn cần đăng nhập để bình luận