Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 994. Ấu nữ xuất trường




"Lão gia tử, ngươi là an ủi ta đúng chứ, người chết làm sao có thể phục sinh."
"Thi Vu Stoilov có thể thoát khỏi tay của đoàn mạo hiểm Truyền Kỳ và đoàn mạo hiểm Hoàng Tuyền, cho thấy rõ Thi Vu Stoilov vô cùng khó chơi, ngươi làm sao dám chắc thân thể của gia gia ta không có bị hắn chiếm lấy."
Bối Nhĩ cảm thấy lão gia tử là đang an ủi hắn, hắn không tin chiêu sau mà lão gia tử bày ra có thể xoay chuyển toàn bộ.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, tinh thần dị lực mênh mông cuồn cuộn hơi phóng ra ngoài, nhưng chỉ một chút tinh thần dị lực như vậy đã khiến cho trái tim của Bối Nhĩ suýt chút nữa ngừng đập, tinh thần suýt chút nữa khô kiệt mà chết.
Hoàng Đông Kiệt khống chế rất tốt, tinh thần dị lực không có khuếch tán ra, chỉ dừng lại ở trong phạm vi hữu hạn, hắn cũng không hy vọng thế giới này có quái vật nào chú ý tới hắn.
Không đến một giây, khiến cho Bối Nhĩ suýt chút nữa hít thở không thông mà chết, cảm giác không còn nữa, như thể đó là ảo giác.
Coway ở bên cạnh cũng không nói nên lời, dù cho hắn biết rõ lão gia tử biến thái, nhưng một chút tinh thần dị lực này cũng doạ cho hắn run rẩy ngón tay. Seele ngược lại không sao cả, mặc kệ Hoàng Đông Kiệt cường đại đến thế nào, cũng không phải là ma quỷ của nàng.
"Đây là lực lượng tinh thần của ta, ngươi cảm thấy tinh thần lực lượng của Thi Vu Stoilov sẽ mạnh hơn ta?"
Hoàng Đông Kiệt nói.
Bối Nhĩ nhớ lại cảm giác ma diệt khắc vào trong xương tuỷ vừa rồi, bình tĩnh mà lắc đầu.
"Hắn đã không có mạnh mẽ bằng ta, vậy ngươi cảm thấy hắn có thể coi thường chiêu sau của ta ư?"
Bối Nhĩ vừa nghe vậy, cảm thấy có lý, chẳng lẽ gia gia hắn thực sự đã phục sinh. Nhưng người chết làm sao có thể phục sinh.
"Gia gia ngươi có thể trong cái rủi có cái may, đạt được truyền thừa của Thi Vu Stoilov, biến thành Thi Vu."
"Lấy thân phận của Thi Vu mà phục sinh."
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Bối Nhĩ truyền đến, Hoàng Đông Kiệt nói ra phán đoán của hắn.
"Khụ khụ, nếu gia gia lấy thân phận của Thi Vu trọng sinh, vậy vì sao gia gia không trở về tìm chúng ta?"
Gia gia phục sinh, Bối Nhĩ đương nhiên kích động, hắn không quan tâm gia gia có phải Thi Vu hay không, sau khi kích động qua đi, hắn lại muốn biết gia gia hiện tại đang ở đâu.
"Ai biết, có thể gia gia ngươi không tiếp nhận được sự thật hắn đã chuyển biến thành Thi Vu, cũng có thể gia gia ngươi không muốn liên lụy đến chúng ta, dù sao Thi Vu giống như Vong Linh Pháp Sư vậy, ai gặp cũng ghét."
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
"Ta muốn tìm gia gia trở về!"
Bối Nhĩ nhìn chằm chằm vào lão gia tử, hắn muốn biết thái độ lão gia tử, giống như những gì mà lão gia tử vừa mới nói, Thi Vu giống như Vong Linh Pháp Sư vậy ai gặp cũng ghét.
Hiện tại gia gia hắn chuyển biến thành Thi Vu, hắn muốn biết lão gia tử còn có thể tiếp nhận gia gia hắn trở về hay không, tiếp nhận gia gia hắn là Thi Vu.
"Đương nhiên phải tìm trở về, hắn sống là người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, chết rồi, cũng là ma của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, mặc kệ hắn biến thành dáng vẻ gì, đều không thay đổi được việc hắn là một thành viên của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu."
Bối Nhĩ nghe vậy bật cười: Gia gia, đây chính là đoàn mạo hiểm mà ngươi cam tâm tình nguyện kính dâng cả cuộc đời, quả nhiên khác biệt.
Ngày hôm sau, Hoàng Đông Kiệt phụ trách giữ nhà, Seele là Tinh Linh, không tiện xuất đầu lộ diện, Luân Nạp và Bối Nhĩ sáng sớm đã ra ngoài tìm người. Bọn họ đi qua bãi tha ma phụ cận, đi qua sơn trại của nhóm băng cướp Con Nhện, đi qua tất cả những nơi mà Luân Nạp có thể đi qua, kết quả là một chút tin tức cũng không có.
Nhưng bọn hắn không hề từ bỏ, vẫn ở bên ngoài tìm kiếm.
Vùng ngoại ô của trấn Kerry, một ấu nữ vô cùng dễ thương sải cái chân ngắn đi về phía trấn Kerry.
Nàng thân mặc đồ Lolita của Hắc Bạch cấm khu, thân cao không đến một mét, có đôi mắt to tròn màu tím, cái mũi xinh xắn, dáng vẻ đáng yêu giống như búp bê vải tinh xảo nắm bắt được lòng người.
Khi nàng nhìn thấy phía trước có đoàn mạo hiểm, nàng mỉm cười, như thể lại có món đồ chơi mới.
Khuôn mặt tươi cười giây tiếp theo thu liễm lại, một dáng vẻ vô cùng đáng thương, cực giống như một tiểu cô nương lạc mất người nhà, biểu cảm sợ hãi lại thất kinh hiện ra.
"Có thể giúp ta một chút hay không, ta."
Nàng giống như tiểu cô nương lấy hết dũng khí chạy đi tìm kiếm sự trợ giúp, khoé mắt đỏ hoe, vô cùng tội nghiệp, một dáng vẻ nếu không giúp nàng, sẽ không có ai giúp nàng cả.
Nhưng đợi đến khi nàng đến gần đám mạo hiểm giả kia, đám mạo hiểm giả kia nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đoàn trưởng của bọn họ dường như nghĩ đến cái gì đó, ném cho các đồng đội một ánh mắt.
Không nói hai lời, tập thể bọn họ chạy đi. Chỉ để lại ấu nữ đang bối rối trong gió.
"Xảy ra chuyện gì vậy, bọn họ đã phát hiện thân phận của ta, không phải chứ?"
Ấu nữ chớp chớp đôi mắt to màu tím của nàng, nàng đang suy nghĩ bản thân đã làm sai khâu nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều không cảm thấy khâu nào của mình xảy ra vấn đề.
Nhìn thấy món đồ chơi chạy mất rồi, nàng không thèm để ý, cho thấy rõ mạo hiểm giả này phúc vận rất tốt, không có tiến vào trong bát của nàng. Đối với người phúc vận tốt, bình thường nàng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Chậm rãi đi một hồi, nàng lại đụng phải một đoàn mạo hiểm. Là đoàn mạo hiểm Chiến Phủ!
Ấu nữ lại giở trò cũ, diễn viên online.
"Có thể giúp ta một chút hay không, ta lạc mất người nhà rồi, ta thật sự rất sợ"
Ấu nữ tội nghiệp thỉnh cầu, nàng dường như nghĩ đến cái gì đó, lấy một cái túi tiền nhỏ ra.
"Ta, ta có tiền, dẫn ta đi tìm người nhà của ta, số tiền này đều là của các ngươi." Nếu là người bình thường, sớm đã bị một ít kim tệ này mê hoặc hai mắt.
Dillo Chio nhìn thấy cách ăn mặc trên người ấu nữ, chân mày liền cau lại, trực tiếp ném cho các đoàn viên một ánh mắt, các đoàn viên hiểu ý, không nói hai lời liền cùng đoàn trưởng cưỡi ngựa chạy rồi.
Ấu nữ nhìn đoàn mạo hiểm Chiến Phù đi xa, đôi mắt to chớp chớp, cá hôm nay sao đều xảo quyệt như thế, một con cũng không mắc câu.
Hết chương 994.

Bạn cần đăng nhập để bình luận