Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 92. Già mà không chết thì là tặc!




Hà Vân Sơn không nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, đây là trực giác của hắn, cũng có thể do hắn già rồi sinh ra ảo giác.
Chuyện không có chứng cớ hắn không cần phải nói ra, hơn nữa hắn bị trọng thương, nói không chừng là hai hắc y nhân chém đứt một dây thần kinh nào đó của hắn mới khiến cho hắn sinh ra ảo giác suy nghĩ bậy bạ.
Rất nhanh, đoàn người Vương Tử Bác trở lại Quy Vân sơn trang.
Dựa theo thói quen và quy củ ngầm mặc định trước, Hoàng Đông Kiệt không đi gặp trang chủ đời trước Vương Nguyên Vinh và trang chủ đương nhiệm Vương Thiên Đoan, một mình đi về phía sau Quy Vân sơn trang.
Phần lớn người Quy Vân sơn trang đều biết hắn mới để hắn đi tới hậu sơn mà không gặp trở ngại gì.
“Ừ, biết rồi, việc này ta sẽ nói chuyện với gia gia ngươi, ngươi đi xuống làm việc đi.”
Trong thư phòng, trang chủ đương nhiệm Vương Thiên Đoan biết được sự tình từ miệng nhi tử, gật đầu ra hiệu hắn đã biết, để nhi tử nên làm gì thì đi làm.
“Phụ thân, cô trượng hắn...”
“Mặc kệ hắn, xem như hắn không tồn tại như trước là được.”
Vương Thiên Đoan phất tay để nhi tử của hắn đi xuống, nhi tử bất đắc dĩ chỉ có thể lui xuống. Sau khi nhi tử rời đi, Vương Thiên Đoan ở thư phòng viết vẽ vẽ một hồi, mới thu bút lại đi tìm Vương Nguyên Vinh, trấn trang chi chủ của Quy Vân sơn trang.
“Phụ thân, chuyện xảy ra với Quả Nhi không nghi ngờ gì là do người của Bá Đao hội gây ra, bọn họ đã chuẩn bị ra tay chống lại chúng ta.”
Vương Thiên Đoan thấy lão phụ thân cầm kéo lớn cắt tỉa hoa hoa cỏ cỏ ở hậu viện, cung kính đi tới bên cạnh lão phụ thân cúi người nói.
“Thời buổi rối ren thật, xem ra danh sách khách mời đại thọ lần này của ta có một phần bọn họ.”
Già mà không chết thì là tặc, Vương Nguyên Vinh khôn khéo trong lòng đã dự đoán được ngày đại thọ của hắn sẽ vô cùng náo nhiệt.
“Phụ thân, ngươi nói Bá Đao hội sẽ đến đây gây sự vào ngày sinh nhật một trăm tuổi của ngươi sao?”
Vương Thiên Đoan nhướng mày hỏi.
“Đâu chỉ là gây sự, quyết đoán động thủ với cháu gái ta như vậy thì rõ ràng bọn họ đã chuẩn bị tốt khai chiến toàn diện với chúng ta rồi.”
“Nếu không có gì bất ngờ, vào ngày đại thọ của ta bọn họ sẽ tấn công Quy Vân sơn trang chúng ta.”
Vương Nguyên Vinh thu kéo lớn lại, đi vào trong đình ngồi xuống, uống trà nheo mắt nói. “Phụ thân, không phải chứ, Bá Đao hội ngốc như vậy sao?”
“Ngày đại thọ, người đến tham dự sinh thần của phụ thân ngươi đều là bạn bè thân thiết của chúng ta, chúng ta nhiều thân nhân bằng hữu như vậy, Bá Đao hội làm gì có dũng khí khai chiến toàn diện với chúng ta lúc đó chứ?”
Vương Thiên Đoan cảm thấy khả năng này rất thấp, người bình thường khai chiến đều sẽ lựa chọn thời điểm đối phương thế yếu để khai chiến, nếu chọn lúc đối phương khí thịnh khai chiến không phải là tự tìm phiền toái sao.
“Thân bằng hảo hữu? Ngươi không phải không hiểu, đến thời khắc tai nạn chân chính giáng xuống, cái gọi là bạn bè và thân nhân cũng giải tán.”

“Chúng ta chỉ dựa vào bản thân. Nếu một ngày có tai họa xảy ra, một hoặc hai người trong số những người được gọi là bạn bè đó có thể đứng ra giúp đỡ chúng ta thì chúng ta đã may mắn lắm rồi.”
“Ngày sinh nhật của ta không thể không đề phòng, có một số việc phải có chuẩn bị, nếu như Bá Đao hội dám đến thì khẳng định có nắm chắc phần thắng, khi đó sợ là có một phen khổ chiến.”
Vương Nguyên Vinh đang nghĩ nếu ngày đó Bá Đao hội thật sự tấn công Quy Vân sơn trang, vậy lo lắng của Bá Đao hội sẽ là cái gì thì chuẩn bị những thứ đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến mặc kệ đúng sai, dù sao cũng phải chuẩn bị nhiều hơn, nếu hắn thật sự đoán đúng kế hoạch của đối phương thì sẽ có lợi.
“Phụ thân, vậy chúng ta...”
Vương Thiên Đoan nhìn phụ thân mình, muốn phụ thân mình quyết định.
“Vì phòng ngừa vạn nhất, thứ ân tình này phải lấy ra dùng một lần, ngươi kề tai lại đây.” Vương Thiên Đoan vừa nghe thì cúi đầu kề tai vào...
“Cứ như vậy, hiểu chưa?”
Vương Nguyên Vinh thì thầm xong thì hỏi Vương Thiên Đoan có hiểu không.
“Hiểu rồi, ta đi an bài một chút.”
Vương Thiên Đoan gật đầu nói.
“Hy vọng tất cả chỉ là suy đoán của ta, nếu Bá Đao hội thật sự tấn công chúng ta vào ngày đó, hy vọng sự chuẩn bị của chúng ta sẽ có tác dụng, bằng không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Vương Nguyên Vinh hiểu rõ đối thủ cũ của bọn họ, một khi đối thủ cũ toàn diện phát động tấn công thì đối phương nhất định là có chuẩn bị đầy đủ mới dám toàn diện khai chiến.
Không biết kế hoạch của kẻ địch thì họ sẽ luôn luôn bị động, bây giờ hắn chỉ hy vọng rằng tất cả chỉ là suy đoán của mình.
“Sẽ không đâu, người đến tham gia sinh nhật phụ thân đều là người có thân phận có địa vị, Bá Đao hội không trêu chọc nhiều người như vậy, hơn nữa ân tình của chúng ta đều dùng đến để phòng ngừa vạn nhất.”
“Bá Đao hội muốn diệt chúng ta thì ít nhất phải kéo theo một hai thế lực đỉnh cấp dốc toàn lực ra mới được.”
“Có điều Bá Đao hội làm việc bừa bãi, căn bản là không thể ở chung với các thế lực đỉnh cấp khác được.”

“Hơn nữa các thế lực đỉnh cấp khác đều biết quan hệ của chúng ta với Bá Đao hội, bọn họ muốn bảo tồn thực lực trước khi loạn thế đến, căn bản sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến của Bá Đao hội và chúng ta.”
Những chuyện nên làm đều đã làm tốt, Vương Thiên Đoan không tin Bá Đao hội thật sự có năng lực tiêu diệt Quy Vân sơn trang ở đại thọ của phụ thân, trừ phi Bá Đao hội có người đột phá tới đại Tông Sư.
Nhưng ngẫm lại muốn đột phá đại Tông Sư quả thực là đang nằm mơ.
Đao vương Chung Hùng Nguyên giống với phụ thân, tiềm lực đã hao hết, không có ý cảnh thức tỉnh võ đạo, nào có mệnh đột phá.
“Hy vọng ngươi nói đúng!”
Bây giờ Vương Nguyên Vinh cũng hy vọng nhi tử nói đúng, nếu giống như hắn nghĩ thì sự tình sẽ khó có thể khống chế.
Hết chương 92.

Bạn cần đăng nhập để bình luận