Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 223. Tiểu cô nương, ngươi kiếm được lợi rồi!




“Thiên Trấn, ngươi quen biết bọn họ sao? Cũng đúng, thân phận vị hôn thê của ngươi và ngươi đều không đơn giản, làm sao có thể không có người bảo hộ đi theo bên người.”
“Thiên Trấn, thật sự cám ơn ngươi, nếu như không có ngươi, thôn của chúng ta có lẽ đã bị...”
La Cường nghe được lời của Hoàng Thiên Trấn, lập tức phán đoán ra quan hệ giữa năm người và Hoàng Thiên Trấn, lúc này vô cùng cảm kích Hoàng Thiên Trấn.
“Thôn trưởng, người ngươi cảm tạ không phải ta mà là năm người kia. Nói vậy thôn trưởng ngươi đã báo quan xử lý rồi, thân phận của ta hơi đặc thù, ngươi có thể không kéo ta vào được không?”
Chết hơn hai trăm cường đạo không phải chuyện nhỏ, tự nhiên sẽ khiến cho không ít người chú ý, nếu không cẩn thận làm bại lộ thân phận của hắn, vậy thì phiền phức rồi.
“Hiểu, những cường đạo này đều là mấy hiệp sĩ giang hồ đi ngang qua giết, mấy hiệp sĩ giang hồ đều đội nón, nhìn không thấy diện mạo, chúng ta đều không nhận ra mấy hiệp sĩ giang hồ đó là ai.”
La Cường hiểu ý của Hoàng Thiên Trấn, giấu đi sự tồn tại của Hoàng Thiên Trấn.
Hoàng Thiên Trấn gật đầu, chạy về nhà Dương đại nương, vừa vào phòng, Trần Vũ Linh chạy tới ôm lấy hắn.
“Đừng sợ, có ta ở đây!”
Hoàng Thiên Trấn cảm giác được thân thể Trần Vũ Linh đang run rẩy, biết Trần Vũ Linh bị dọa sợ, bèn xoa đầu an ủi nàng.
Dương đại nương rất tự giác rời khỏi phòng, để không gian lại cho hai vợ chồng này. Qua một thời gian Trần Vũ Linh mới bình tĩnh lại.
“Thiên Trấn, chúng ta rời khỏi thôn Oa Ngưu đi1”
“Mặt khác ta muốn tập võ!”
Trần Vũ Linh ở trong ngực Hoàng Thiên Trấn ngẩng đầu nhìn mắt Hoàng Thiên Trấn nói...
“Tại sao?”
Hoàng Thiên Trấn rất tò mò vì sao Trần Vũ Linh đột nhiên thay đổi suy nghĩ lớn như vậy.
“Hắc Phong Trại cách thôn Oa Ngưu rất xa, những tên cướp đó chạy đường xa đến thôn Oa Ngưu, phần lớn nguyên nhân có thể là do ta.”
“Ta không muốn vì ta mà hấp dẫn tới tất cả những tên cướp gần đó, gấy nguy hiểm cho dân làng vô tội của thôn Oa Ngưu.”
“Hơn nữa đột nhiên chết hơn hai trăm cường đạo không phải chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ khiến cho một ít người có tâm chú ý.”
“Một khi thân phận của ngươi bại lộ, không chỉ mang đến nguy hiểm cho ngươi mà còn nguy hiểm cho thôn dân thôn Oa Ngưu.”
“Vì vậy vì sự an toàn của ngươi và sự bình an của thôn Oa Ngưu, chúng ta đã phải rời khỏi thôn thôi.”
“Tập võ là vì ta không muốn làm nhược điểm của ngươi, không có lực lượng thì ta sẽ liên lụy đến ngươi.”
Trần Vũ Linh giải thích.
“Có thể, ta đồng ý với ngươi!”
Hoàng Thiên Trấn vốn dĩ muốn nói, có hắn ở đây, Trần Vũ Linh không cần tập võ cũng được nhưng nghĩ đến nhân lực cũng có lúc không đủ.
Nếu hắn có việc, hoặc người bảo vệ ẩn giấu không có ở đó, hồng nhan họa thủy, nếu không có chút lực lượng tồn tại thì Trần Vũ Linh sẽ vì mỹ mạo của nàng mà gây chuyện cũng không phải là không thể. Tập võ là tự bảo vệ mình, cũng là bảo vệ người khác, hắn không có lý do gì ngăn cản Trần Vũ Linh tập võ.
“Bây giờ chúng ta thu thập một chút rồi rời khỏi thôn Oa Ngưu đi, chết hơn hai trăm tên cường đạo, thôn trưởng hẳn là đã báo quan rồi.”
“Trước khi quan binh chưa tới, trước khi những người có tâm khác chú ý tới nơi này, chúng ta phải rời khỏi thôn Oa Ngưu.”
Trần Vũ Linh tuy rằng hơi không nỡ nhưng nàng biết trước khi tin tức còn chưa truyền ra thì rời đi là an toàn nhất, thân phận Hoàng Thiên Trấn không thể bại lộ, bằng không sẽ có phiền toái sẽ lớn.
“Tốt, bây giờ chúng ta đi từ biệt Dương đại nương và thôn trưởng.”
Nói xong, Hoàng Thiên Trấn dẫn Trần Vũ Linh đi từ biệt Dương đại nương và thôn trưởng.

“Tuy rằng hơi không nỡ nhưng các ngươi muốn về nhà chúng ta cũng không thể ngăn cản các ngươi. Đi thôi, lần sau rảnh rỗi, đến thôn Oa Ngưu ngồi một chút.”
Thôn trưởng hiểu rõ ý định của hai người Hoàng Thiên Trấn, cũng không ngăn cản, dù sao Hoàng Thiên Trấn và Trần Vũ Linh không phải người của thôn Oa Ngưu, muốn rời đi là chuyện bình thường.
Sở dĩ bây giờ rời đi có thể là vì hơn hai trăm cường đạo vừa mới chết, hai người Hoàng Thiên Trấn có thể vì nguyên nhân thân phận mà không muốn gây phiền toái cho thôn mới rời đi. “Dương đại nương, cám ơn ngươi trong khoảng thời gian này đã chăm sóc Vũ Linh, vì lý do cá nhân, hai người chúng ta không thể không rời khỏi thôn.”
“Nhưng nếu như có thời gian, chúng ta vẫn sẽ trở lại.”
Hoàng Thiên Trấn cáo biệt với bọn người thôn trưởng xong, cuối cùng mới cáo biệt với Dương đại nương.
“Đi đi, các ngươi muốn rời đi, đại nương ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, chăm sóc tốt Vũ Linh, cũng đừng bắt nạt nàng.”
Dương đại nương giúp Trần Vũ Linh sửa sang lại xiêm y tóc tai một chút, cuối cùng ôm một cái mới buông tay.
Trước khi rời khỏi thôn, Hoàng Thiên Trấn muốn để lại chút ngân phiếu cho Dương đại nương, kết quả bị từ chối. Sau đó hắn muốn đưa ngân phiếu cho bọn người thôn trưởng, để thôn trưởng bọn họ hỗ trợ chăm sóc Dương đại nương một chút, kết quả thôn trưởng cũng từ chối thu ngân phiếu của hắn.
Nói bọn họ là người của một thôn, giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau là bình thường, chuyện này không cần hắn lo lắng.
Thấy vậy, Hoàng Thiên Trấn chỉ có thể dẫn Trần Vũ Linh rời khỏi thôn Oa Ngưu.
“Sau này chúng ta có cơ hội sẽ trở về thăm Dương đại nương.”
Hoàng Thiên Trấn và Trần Vũ Linh cùng cưỡi một con ngựa, Hoàng Thiên Trấn thấy Trần Vũ Linh trong ngực thỉnh thoảng quay đầu nhìn thôn Oa Ngưu phía sau, biết nàng không nỡ bèn lên tiếng an ủi.
“Vâng.”
Trần Vũ Linh nghe vậy mới thu hồi ánh mắt không nỡ.

Hai người Hoàng Thiên Trấn rời đi rất khiêm tốn, hơn nữa thôn dân thôn Oa Ngưu Súc đều có ý giấu diếm sự tồn tại của hai người Hoàng Thiên Trấn, mặc dù cái chết của hơn hai trăm tên cướp trước cửa thôn có ảnh hưởng rất lớn nhưng không ai chú ý tới hai người Hoàng Thiên Chân. Thấy trên quan đạo có bóng người chạy đi, Hoàng Thiên Trấn im lặng đội nón, Trần Vũ Linh cũng như vậy.
Giang hồ có đôi khi không phân biệt đúng sai, dung mạo xinh đẹp mà không che giấu thì sẽ gặp phải phiền toái.
“Thật muốn chọn Hàn Nguyệt cung sao?”
Hoàng Thiên Trấn hỏi.
Hết chương 223.

Bạn cần đăng nhập để bình luận