Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 216. Thay đổi tâm lý!




Cùng ngày, Hoàng Thiên Trấn chạy đến thị trấn gần đó mua đồ dùng sinh hoạt về, không ít cá thịt trái cây đều mua thêm một phần đưa đến nhà Dương đại nương.
Dương đại nương muốn gọi Trần Vũ Linh ra nhận lễ vật Hoàng Thiên Trấn đưa tới, nhưng Trần Vũ Linh da mặt mỏng không chịu ra gặp người, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể thay Trần Vũ Linh nhận lấy.
Tặng lễ vật xong, Hoàng Thiên Trấn bận rộn trong viện, làm sạch cỏ dại, sửa mái nhà chống dột nước, vứt hết tất cả đồ dùng trong phòng đi, chỉ để lại một ít đồ vật hữu dụng.
Sửa sang lại nội phòng ngoại viện xong, hắn cầm lấy cung săn do nguyên chủ để lại và luyện tập. Hoàng Thiên Trấn nghĩ kỹ, thôn Oa Ngưu dựa lưng vào núi Oa, núi Oa rất lớn, sâu bên trong ngay cả hổ gấu cũng có, con mồi rất nhiều.
Hắn không biết làm ruộng, từ từ sẽ học cách làm ruộng, nhưng thu hoạch quá chậm, hắn vẫn có chút tự tin vào thực lực của mình, đi săn thích hợp với hắn hơn.
Chỉ cần trên núi không gặp phải bầy hổ và hai con gấu đen lớn trở lên, hắn vẫn có thể tự bảo vệ mình.
Ở trong viện, hắn không ngừng luyện bắn cung, phát hiện cung săn hơi lỏng, hắn đi hỏi thợ săn tốt nhất trong thôn Dương đại nương là ai.
Sau đó đi tìm thợ săn sửa lại cung săn và thỉnh giáo bản lĩnh săn bắn của hắn. Cung săn được sửa xong, cũng thỉnh giáo lão thợ săn được không ít bản lĩnh săn bắn.
Hắn trả một ít tiền cho lão thợ săn và tiếp tục trở lại sân để luyện tập săn bắn cho đến khi cánh tay tê liệt mới dừng lại để nghỉ ngơi một thời gian.
Hai ngôi nhà cách nhau không đến năm thước, Trần Vũ Linh tự nhiên thấy bóng dáng Hoàng Thiên Trấn vẫn bận rộn, nàng không nói gì, bớt đi ra ngoài viện, tiếp tục dệt vải trong phòng “Tiểu tử, củi nhà đại nương dùng hết rồi, có thể tới giúp đại nương bổ một ít củi hay không?” Nghe xong Hoàng Thiên Trấn không có chút do dự chạy tới hỗ trợ.
Cũng không biết Dương đại nương vô tình hay cố ý, chỗ bổ củi nhắm ngay chỗ dệt vải trong phòng.
Hoàng Thiên Trấn bổ củi rất dễ dàng thấy Trần Vũ Linh trong phòng, mà Trần Vũ Linh dệt vải đương nhiên cũng thấy Hoàng Thiên Trấn.
Mới đầu tầm mắt hai người vừa tiếp xúc, Hoàng Thiên Trấn không có gì nhưng Trần Vũ Linh lại né tránh.
Có lẽ nghĩ Hoàng Thiên Trấn ở cách vách, biết sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, Trần Vũ Linh kiềm lại nội tâm phiền não, lựa chọn không để ý tầm mắt Hoàng Thiên Trấn. Nàng cúi đầu tiếp tục dệt vải trong tay, chỉ là bàn tay dệt vải của nàng không bình tĩnh, cho thấy nội tâm nàng hiện tại đang dao động.
Hoàng Thiên Trấn biết ngày đầu tiên muốn Trần Vũ Linh thay đổi quan điểm về hắn là không thể, hắn cũng không có chán nản, ngày tháng còn dài, sẽ có biện pháp để Trần Vũ Linh tiếp nhận hắn.
Chạng vạng, Dương đại nương lấy lý do Hoàng Thiên Trấn hỗ trợ chặt củi và chiêu đãi hàng xóm, kéo Hoàng Thiên Trấn ở lại ăn cơm.
Trần Vũ Linh không có lý do phản bác chỉ có thể tùy ý Dương đại nương kéo Hoàng Thiên Trấn ngồi ở bàn cơm.
Đây là lần đầu tiên nàng mặt đối mặt với Hoàng Thiên Trấn ngồi cùng bàn ăn cơm, nàng không nói gì, cúi đầu ăn cơm trong chén, phảng phất như không nhìn thấy Hoàng Thiên Trấn.
“Tiểu tử, ngươi đã đi những nơi nào tìm kiếm Vũ Linh?”
Dương đại nương nhìn hai người trẻ tuổi yên lặng, cái này cũng không được, nàng phải mở đầu. Trần Vũ Linh nghe vậy, bề ngoài giả bộ bình tĩnh không bị ảnh hưởng, nhưng nàng cũng tò mò nam nhân trước mắt này vì tìm kiếm nàng làm tới mức nào.
“Đã đi rất nhiều nơi, đã đi Việt Sơn, đến trại An Nhiên, đã đi đến kênh Dương Đài.”
“Chỉ cần có chút tin tức là ta sẽ tới nơi đó tìm kiếm. Trong quá trình này, ta đã gặp phải cường đạo, gặp phải dã thú, gặp phải thiên tai lũ lụt.”
“Suốt đường đi gặp phải không ít phiền toái, nói không vất vả thì là giả.”
“Nhưng tất cả đều đáng giá, cuối cùng ta cũng tìm thấy nơi này.”
“Người đã tìm thấy rồi, chỉ là vị hôn thê của ta không chịu đi với ta, thậm chí không muốn nói chuyện với ta.”
Hoàng Thiên Trấn nhìn Trần Vũ Linh đối diện nói.
Thân thể Trần Vũ Linh cứng đờ, không dám nhìn vào mắt Hoàng Thiên Trấn, tiếp tục cúi đầu, bối rối ăn cơm.
“Con gái nhà người ta da mặt mỏng, ngày đầu tiên không có gì, ngày dài trôi qua, Vũ Linh tự nhiên cảm giác được ngươi đối xử tốt với nàng.”
Dương đại nương thấy Trần Vũ Linh đang che giấu nội tâm bối rối, biết chuyện không thể gấp, chậm rãi mới có hiệu quả.
“Ta đã ăn no rồi.”
Trần Vũ Linh cảm giác mình sắp bị phá vỡ phòng bị, vội vàng ăn rồi thoát khỏi phòng, né tránh tầm mắt Hoàng Thiên Trấn.
Hoàng Thiên Trấn thấy thân ảnh Trần Vũ Linh chạy ra ngoài cũng không nói gì, hắn cũng biết không thể ép Trần Vũ Linh quá chặt, nếu không sẽ có tác dụng ngược.
Ngày hôm sau, Hoàng Thiên Trấn sớm ăn lương khô rồi cầm cung săn vào núi.
Vận khí của hắn không tệ, vào núi không bao lâu thì bắn được hai con gà rừng, hắn mang con lớn về cho Dương đại nương, để lại con nhỏ tự nướng ăn.
Sau khi ăn no uống đủ, hắn ở trong viện tu luyện Thiên Cương Quyết do phụ vương cải biên, từ khi sự tích truyền kỳ của phụ vương càng ngày càng nhiều.
Hắn cũng bắt đầu nhìn thẳng vào Thiên Cương Quyết mà phụ vương cải biên, khi hắn nghiêm túc nghiên cứu thì ngày càng phát hiện ra sự thâm ẩn của Thiên Cương Quyết.
Hắn vừa mới đột phá Tiên Thiên trung kỳ, không đến ba tháng thì hắn đột phá Tiên Thiên hậu kỳ.
Ba tháng này hắn dường như không tu luyện gì, tự nhiên đột phá đến hậu kỳ, nếu như hắn nghiêm túc tu luyện, chắc chắn không cần một tháng là có thể đột phá đến Tiên Thiên hậu kỳ, đây là tốc độ đáng sợ cỡ nào.
Dù là thiên tài tuyệt đỉnh, muốn đột phá từ Tiên Thiên trung kỳ đến Tiên Thiên hậu kỳ cũng phải mất khoảng một năm, hơn nữa thời gian một năm này còn phải cần lượng lớn tài nguyên cung ứng mới có thể làm được.
Nhưng hắn thì sao, không có tài nguyên cũng không nghiêm túc tu luyện nhưng không đến ba tháng hắn đã đến Tiên Thiên hậu kỳ, điều này đã chứng minh Thiên Cương Quyết cải biên của phụ vương đáng sợ biết bao nhiêu.
“Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, tu luyện Thiên Cương Quyết cải biên dường như căn cốt của ta càng ngày càng tốt.”
Hết chương 216.

Bạn cần đăng nhập để bình luận