Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 304. Bây giờ ngươi là ma hay phật?




“Cái gì!”
Mạch Vô Sinh vừa mới gia nhập chiến cuộc, hắn luống cuống vì phát hiện Hoàng Đông Kiệt không phòng ngự công kích của những người khác mà toàn lực cắn nuốt một mình hắn.
“Điên rồi sao, hắn đây là trực tiếp cắn nuốt Mạch Vô Sinh!”
Những người khác cũng sửng sốt nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Chỉ cần giết chết được Hoàng Đông Kiệt thì hy sinh một Mạch Vô Sinh cũng không sao.
Trong phút chốc, công kích của bọn họ đều rơi vào trên người Hoàng Đông Kiệt, chẳng qua đa số công kích đều bị Hoàng Đông Kiệt chống đỡ được.
“Các ngươi!”
Mạch Vô Sinh cũng phát hiện bốn người Trịnh Thiên Tuyệt đã bỏ rơi hắn, hắn vô cùng phẫn nộ nhưng hắn cũng không làm được gì, cực kỳ cố hết sức chống đỡ công kích của Hoàng Đông Kiệt.
Bảo kiếm của Mạch Vô Sinh bị một quyền nghiền nát!
“Hãy cứu ta!”
Ầm!
Sau hai quyền, một nửa cơ thể của Mạch Vô Sinh đã bị Hoàng Đông Kiệt phá hủy.
Trong khoảnh khắc một nửa cơ thể của Mạch Vô Sinh đã bị Hoàng Đông Kiệt phá hủy, bốn người Trịnh Thiên Tuyệt nhảy ra khỏi người Hoàng Đông Kiệt, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Mạch Vô Sinh.
“Ta nói rằng ngươi sẽ là người chết đầu tiên, tại sao ngươi lại không tin?”
Hoàng Đông Kiệt lau vết máu bên miệng nói.
“Ngươi, các ngươi thật tàn nhẫn, ta sẽ ở địa ngục chờ các ngươi!”
Mạch Vô Sinh biến mất nửa người còn chưa chết hẳn, hắn không ngờ bọn người Trịnh Thiên Tuyệt lại vô tình như vậy, vì để tạo thành thương thế lớn hơn cho Hoàng Đông Kiệt mà vứt bỏ hắn.
Hắn càng nghĩ càng tức giận, muốn huy động lực lượng cuối cùng tự bạo, kết quả hắn vừa mới hành động, Hoàng Đông Kiệt đã chặt đầu hắn, vứt tàn thân và đầu hắn vào trong nham thạch nóng chảy.
“Người chết thứ hai là ngươi!”
Hoàng Đông Kiệt giơ tay lên, dùng ngón trỏ chỉ vào Bạch Vân Dạ.
Bạch Vân Dạ hoảng hốt, tình trạng bây giờ của hắn là yếu thế nhất trong bốn người, bọn Trịnh Thiên Tuyệt vì tạo thành thương thế lớn hơn cho Hoàng Đông Kiệt mà quyết đoán vứt bỏ Mạch Vô Sinh thì thời khắc mấu chốt vứt bỏ hắn cũng không phải là không thể. Nhất thời hắn có ý niệm lùi bước trong đầu.
“Đừng lo lắng, vừa rồi hắn bỏ qua phòng ngự toàn lực công kích Mạch Vô Sinh, rất nhiều công kích của chúng ta đều rơi trên người hắn, dù hắn có thần công hộ thể thì cũng bị thương không nhẹ.”
“Nói không chừng bây giờ hắn chỉ giả vờ mạnh mẽ mà thôi, vốn dĩ cũng không có lực lượng dư thừa đối phó chúng ta.”
Bạch Vân Dạ vừa nghe cũng cảm thấy có lý, vừa rồi hắn bổ xuống mấy kiếm, trên người Hoàng Đông Kiệt cũng xuất hiện không ít vết máu, chứng tỏ công kích của bọn họ đã có hiệu quả.
Lúc này Hoàng Đông Kiệt chắc chắn bị thương không nhẹ, nói hắn chết thứ hai, chắc chắn là đang doạ hắn, nghĩ như vậy, hắn an tâm rất nhiều...
“Nói ta bị thương không nhẹ, sao các ngươi trông nghiêm trọng thế? Sao không nhân cơ hội tấn công ta đi? Chậc chậc. Rốt cuộc các ngươi vẫn còn sợ.”
“Sợ ta lâm nguy bộc phát sẽ mang theo một hai người các ngươi, các ngươi lo mình sẽ trở thành một hai người này phải không?”
Hoàng Đông Kiệt nhếch khóe miệng khinh thường cười nói.
Nghe được lời của Hoàng Đông Kiệt, sắc mặt bốn người Trịnh Thiên Tuyệt đều khó coi vì Hoàng Đông Kiệt nói trúng tiếng lòng của bọn họ.
Bọn họ thật đúng là sợ Hoàng Đông Kiệt chó cùng rứt dậu bằng mọi giá mang theo một hai người trong bọn họ, bốn người bọn họ đều không muốn làm kẻ xui xẻo này.
“Các ngươi yên tâm, người chết còn không nhất định là ta, muốn cho ta chết, các ngươi còn kém lắm!”
Hoàng Đông Kiệt vừa nói xong đã chủ động tấn công Bạch Vân Dạ , ba người còn lại nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt tấn công, họ lao về phía Hoàng Đông Kiệt mà không hề suy nghĩ.
Bạch Vân Dạ thấy Hoàng Đông Kiệt cực kỳ bưu hãn cắn nuốt tới, hắn bộc phát tại chỗ vì không muốn trở thành người chết thứ hai.
Trong phút chốc, hắn sử dụng bí thuật để chiến lực của mình tăng trở lại, cho dù hy sinh tuổi thọ và bản nguyên trong cơ thể cũng không thể quan tâm được nhiều nữa.
Quyền của Hoàng Đông Kiệt vừa chạm vào đã bị chém tan, một thanh kiếm lóe lên, trên người Hoàng Đông Kiệt xuất hiện một vết dài màu trắng, trên vết trắng còn có vết máu mờ nhạt.
Ba người Trịnh Thiên Tuyệt tiến lên, nháy mắt hóa giải áp lực của Bạch Vân Dạ. Áp lực giảm bớt, công kích của Bạch Vân Dạ càng mãnh liệt, mỗi một kiếm của hắn xuất ra đều tiêu hao hết một bộ phận chân nguyên trên người Hoàng Đông Kiệt.
Chỉ cần hắn ra kiếm chiêu đủ nhiều, hắn tin tưởng người ngã xuống tuyệt đối là Hoàng Đông Kiệt
“Vạn Phật Minh Thế!”
Vô đại sư cũng không dám nương tay, nhìn thấy sự hung hãn của Hoàng Đông Kiệt, sợ sau này cục diện sẽ thay đổi nên trực tiếp thi triển bí thuật, dùng sức đánh vào người Hoàng Đông Kiệt. “Ha ha, còn Phật nữa sao? Phật không biết nhân gian đau khổ, các ngươi mỗi ngày miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thịnh thế thì hút máu dân chúng, loạn thế thì các ngươi không chỉ hút máu mà còn mê hoặc lòng người.”
“Ta hỏi ngươi, ngươi tu Phật gì?”
Hoàng Đông Kiệt cũng quyền quyền đấm đến thịt, lấy thương đổi thương, Vô đại sư cho hắn một kích, hắn cũng trả lại Vô đại sư một quyền, xem hắn máu nhiều hay là thân thể Vô đại sư cường ngạnh.
“Phật tại lòng người.”
“Tại con mẹ ngươi, phật ma bất lưỡng lập, nhưng ngươi mỗi ngày giao du với Ma giáo. Ngươi là cao tăng đắc đạo của Phật giáo hay là chó săn của Ma giáo?”
“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, chỉ cần có thể trừ bỏ ma đầu loạn thế như ngươi, lão nạp dùng thân nuôi ma cũng không sao cả.”
“Thật sự là buồn cười, còn lấy thân nuôi ma, có nghĩ tới hay không, ngươi đã là ma rồi.”
Vô đại sư nghe vậy thân thể hơi chấn động.
“Sao không phản bác, có phải bị ta nói trúng hay không, ha ha, ở trong địa cung trúng độc của ta, ba ngày mà muốn hóa giải không dễ dàng như vậy.”
“Ngươi sử dụng bí thuật Ma giáo mới nhanh chóng hóa giải độc trên người như vậy, sử dụng bí thuật Ma giáo tất sẽ hy sinh người vô tội.”
“Ngươi đã hy sinh người vô tội, ngươi tự hỏi mình một chút, bây giờ ngươi là ma hay là Phật!” Hoàng Đông Kiệt trào phúng nói.
Hết chương 304.

Bạn cần đăng nhập để bình luận