Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 133. Hoàng thất che giấu thật sâu!




“Phụ vương, y thuật của phụ vương mạnh như vậy, bệnh nan y trên người Kiều Vân Nhi ngươi có thể chữa được hay không?”
Hoàng Thiên Khải lôi kéo Kiều Vân Nhi tới, tràn ngập chờ mong hỏi Hoàng Đông Kiệt.
“Về bệnh nan y trên người nàng, ta cũng chỉ có chút đầu mối, nhưng với trình độ bây giờ của ta vẫn không thể ra tay trị liệu cho nàng.”
“Cái này chỉ sợ phải chờ ta tích lũy thêm kiến thức y thuật mới có thể nắm chắc.”
Hoàng Đông Kiệt không muốn chữa khỏi cho Kiều Vân Nhi bây giờ, nếu không nhi tử út này của hắn sẽ không có áp lực cùng động lực, không có động lực cùng áp lực thì làm sao trưởng thành.
“Chuyện này sẽ mất bao lâu?”
Nghe thấy phụ vương không một mực từ chối, hắn rất kích động. Phụ vương đã có đầu mối, chỉ là không có bất kỳ nắm chắc nào.
Có điểm này là đủ rồi, còn mạnh hơn việc hắn không mục đích tìm kiếm Lục thần y.
Kiều Vân Nhi bên cạnh cũng kích động, nếu như bệnh nan y của nàng thật sự có thể trị được, vậy nàng có thể cùng Hoàng Thiên Khải ở bên nhau.
“Không biết, có thể mất bảy tám năm, cũng có thể mất mười năm, thậm chí vài chục năm.”
“Thời gian quá dài, phụ vương, nếu ta thu thập thêm sách y thư cho ngươi, ngươi có thể rút ngắn thời gian hay không?”
Hoàng Thiên Khải cảm thấy thời gian quá dài, hắn sợ bệnh nan y trên người Vân Nhi sẽ bộc phát sớm, không thể không nghĩ cách để phụ vương rút ngắn thời gian.
“Nếu thật sự có rất nhiều y thư để ta nghiên cứu, có lẽ thật sự có thể giảm bớt thời gian!”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Ta biết rồi, ta sẽ nghĩ cách thu thập càng nhiều y thư cho phụ vương, chuyện của Vân Nhi phiền phụ vương ngươi hao tâm nhiều một chút.”
Hoàng Thiên Khải có động lực, kế tiếp đi tìm Lục thần y đồng thời hắn lại có thêm một mục tiêu, chính là thu thập càng nhiều y thư cho phụ vương.
Thấy phụ vương gật gật đầu, Hoàng Thiên Khải cũng không quấy rầy phụ vương đọc y thư, kéo Kiều Vân Nhi rời đi.
Buổi chiều Vương Nguyên Vinh phái người mời Hoàng Đông Kiệt tới, sau khi mời Hoàng Đông Kiệt tới, hắn cũng không nói thêm gì, ra hiệu cờ vây trước mặt, kêu Hoàng Đông Kiệt chơi cờ cùng hắn trước.
Kết quả không cần phải nói, Vương Nguyên Vinh thua.
“Hoàng thất ẩn giấu thật sâu, có thể bồi dưỡng ra kỳ tài như ngươi.”
“Không đến sáu mươi tuổi đã là Tông Sư đỉnh phong, có được y thuật khiến người ta kinh tuyệt, kỳ thuật ngay cả kỳ thủ bảy tám mươi năm như ta cũng tự than không bằng, ta muốn biết, còn có cái gì ngươi không biết làm.”
Vương Nguyên Vinh phức tạp nhìn Hoàng Đông Kiệt, nữ tế này giống như quái vật vậy.
Mỗi lần tưởng mình đã đoán ra chân tướng của hắn, ai ngờ càng hiểu, lại càng cảm thấy dưới vực sâu vẫn còn có một vực sâu vô tận.
Đây là toàn bộ chân thật, rõ ràng là phần nổi của tảng băng trôi.
“Ngươi sai rồi, hoàng thất có bồi dưỡng kỳ tài gì hay không ta không biết, nhưng ta không phải do hoàng thất bồi dưỡng ra.”
“Ta là một người nhàm chán, ngồi không yên học chút gì đó để xua tan thời gian nhàm chán, học mãi học mãi, cuối cùng cái gì cũng biết một chút.”
“Cứ như vậy một chút, không lợi hại như ngươi tưởng tượng.”
Hoàng Đông Kiệt bày ra thủ thế kinh điển của hắn, hắn dùng ngón cái cùng ngón trỏ so ra một khe hở nho nhỏ, bình tĩnh nói với Vương Nguyên Vinh…
“Chỉ một chút thôi sao?”
Vương Nguyên Vinh nhìn Hoàng Đông Kiệt dùng ngón cái và ngón trỏ so ra khe hở nhỏ, hắn đột nhiên cười khổ lắc đầu.
“Một chút này của ngươi cũng không biết đã dọa bao nhiêu người.”
Hoàng Đông Kiệt nghe vậy cười cười không nói lời nào.
“Nói thật, ngươi đã thay đổi rất nhiều, trước kia ngươi rất hướng nội, nhưng lúc ấy ta vẫn có thể cảm giác được dã tâm bừng bừng của ngươi.”
“Bây giờ thì sao, ngươi giống như trước kia, có một hương vị hướng nội, nhưng ta biết đây không phải là hướng nội, mà là điệu thấp!”
“Hướng nội khác điệu thấp rất lớn, cả hai đều thể hiện cho ý cảnh cấp độ khác nhau. Người hướng nội thường có nghĩa là ranh giới quá mạnh, những lựa chọn thụ động hay chủ động đều tạm thời là hướng nội”
“Điệu thấp là trạng thái ẩn sĩ cao nhân coi thường phồn hoa thế gian, trạng trái lựa chọn thờ ơ.”
Vương Nguyên Vinh dừng lại một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi tiếp tục nói.
“Đông Kiệt, trước kia ta còn có thể thấy rõ ngươi, nhưng hiện tại ngươi sâu sắc đến mức ta nhìn không thấu.”
“Nếu như ngươi không phải là nữ tế của ta, có lẽ ta sẽ cách xa ngươi, vì ngươi che giấu quá sâu, luôn khiến cho người ta cảm giác có một sự sợ hãi khó có thể nói rõ.”
Vương Nguyên Vinh nói xong thì cẩn thận quan sát cảm xúc của Hoàng Đông Kiệt, có ý đồ muốn nhìn ra kết quả gì đó, Hoàng Đông Kiệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười như cũ, không hề dao động, phảng phất lời nói của hắn không thể khiến tâm trạng của Hoàng Đông Kiệt dao động chút nào.
“Ngươi suy nghĩ nhiều, rồi ta chính là một người bình thường không có gì lạ. Con người không phải là thần, không thể che giấu quá nhiều thứ, chỉ là ta có nhiều hơn người khác một ít kỹ năng để kiếm sống mà thôi.”
Hoàng Đông Kiệt rất tự nhiên cười nói.
“Trả lời ta một câu hỏi, ta muốn nghe sự thật.”
“Ngươi cứ hỏi.”
Thái độ của Hoàng Đông Kiệt cũng đoan chính, hắn biết lão đầu này muốn phát chiêu.
“Trên phối kiếm của ta bị người ta bôi độc dược, có phải do ngươi bôi không?”
Vương Nguyên Vinh vô cùng nghiêm nghị quan sát ánh mắt Hoàng Đông Kiệt.
“Làm sao ngươi biết trên phối kiếm của ngươi bị người ta bôi độc dược?”
Hoàng Đông Kiệt không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại.
Hết chương 133.

Bạn cần đăng nhập để bình luận