Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1405: Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt rưng rưng!!

Chương 1405: Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt rưng rưng!!Chương 1405: Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt rưng rưng!!
"Miêu ô - "
Miêu Bá Vương ngồi chồm hổm ở trước mặt Hoàng Đông Kiệt, bày ra dáng vẻ đáng kêu to cái tên Hoàng Đông Kiệt.
Tuy rằng nó không tín nhiệm nhân loại, nhưng con Vẹt này ít nhiều khiến nó sinh ra cảm giác nguy cơ, vì bảo vệ bát cơm thời gian dài, trước tiên ủy khuất bản thân một chút lấy lòng nam nhân này.
Chờ Vẹt rời đi, nam nhân này đừng hòng được nó lấy lòng nữa.
"Đói rồi à, đây là đang bắt chuyện với ta ư?"
"Ây nha, trước đây khi ngươi đói bụng, nhìn thấy trong lò rèn của ta có đồ ăn, ngươi đều ăn trước rồi nói sau, ăn xong cũng không quan tâm đến người khác, quay đầu bỏ đi, rất cao lãnh."
"Hiện tại sao lại trở nên ngoan ngoãn rồi."
Hoàng Đông Kiệt mở mắt nhìn thấy dáng vẻ này của Miêu Bá Vương, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
«Nhân loại ngu xuẩn »
Miêu Bá Vương không hiểu lời của nhân loại, nhưng nó biết con Vẹt đang nhìn vào tình huống nơi này, vì thế, nó chủ động đi cọ cái bắp đùi của Hoàng Đông Kiệt.
Lần này đến phiên Hoàng Đông Kiệt cao lãnh, dùng tay ý bảo Miêu Bá Vương đừng cọ hắn nữa, đồ ăn ở trên bàn.
"Đi đi đi, đồ ăn ở trên bàn, tự mình nhảy tới ăn đi, đừng quấy rầy ta ngủ."
Một dáng vẻ đừng nói chuyện, nhanh ôm ta, con Vẹt đáng chết kia đang nhìn đấy.
"Meo- "
"Meo - "
"Ấu trĩ, mèo ngụ, loại trò vặt này làm cho ai xem chứ, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn đấu với ta ư?"
Nam nhân này không hiểu tâm tư của nó, vậy thì nó sẽ dùng những phương thức khác nói cho con Vẹt này biết: Nhìn thấy rồi chứ, thức ăn của nhà hắn ta tùy tiện ăn, hiện tại ngươi biết quan hệ giữa ta với hắn rồi chứ.
Thức thời một chút, nhanh chóng rời đi!
Miêu Bá Vương nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt không hiểu tâm tư của nó như thế, tức giận đến mức nó muốn nhảy dựng lên cào mặt Hoàng Đông Kiệt, nhưng nghĩ tới con Vẹt kia vẫn còn đang nhìn, nó chỉ có thể nhẫn nhịn đối với nam nhân này, nhưng thức ăn trên bàn, nó sẽ không khách khí, giống như sói đói chụp mồi nhảy đến trên mặt bàn điên cuồng ăn đồ ăn.
Con Vẹt dời ánh mắt khỏi người Miêu Bá Vương, tiếp tục quan sát Hoàng Đông Kiệt.
"Phù - "
"Hít hà, hít hà, một con mèo ngu xuẩn mà thôi, không cần thiết phải để ý đến nó."
"Chờ đã, ta đã từng là người, ta làm sao có thể so đo với một con mèo ngu xuẩn?"
Miêu Bá Vương nhìn thấy Vẹt vẫn chưa đi, nó tức giận đến mức nghiến răng, muốn động vũ lực đuổi Vẹt đi.
Vẹt quan sát thấy sắp đến lúc rồi, chuẩn bị tối nay tới nhận chủ, ai ngờ con mèo ngu xuẩn này dường như đoán được đêm nay nó sẽ hành động, sớm trốn ở chỗ này mai phục nó.
Trên tường cao trong viện của Hoàng Đông Kiệt, Miêu Bá Vương mai phục rất lâu trực tiếp nhảy bổ về hướng Vẹt.
"Meo-" Một ngày nào đó, ban đêm hai con động vật nhỏ thấy ngứa mắt lẫn nhau cuối cùng sẽ đánh nhau thôi.
"Con mèo ngu xuẩn đáng chết, dám đánh lén ta, xem ta vồ chết ngươi."
Nhưng nó lại không có nắm chắc, không có cách nào cả, mấy ngày tiếp theo, chỉ cần mỗi khi đến giờ cơm, nó đều đúng giờ xuất hiện ở bên trong lò rèn phô bày sự tồn tại của mình.
Cũng may sức phản ứng của nó cũng là cực nhanh, cánh nhẹ nhàng vỗ một cái, nó liên dễ dàng né tránh đòn tấn công của Miêu Bá Vương, móng vuốt sắc bén đảo khách thành chủ túm về hướng Miêu Bá Vương.
Miêu Bá Vương cũng không thua kém, lông toàn thân bành trướng một vòng, lông mèo dày dặn chính là phòng ngự của nó.
Vẹt: "Ăn một trảo của ta"
Miêu Bá Vương: 'Meo meo meo - "
« Miêu gia ta đập chết ngươi »
Vẹt: "Xem toàn kích tử vong của ta”
Miêu Bá Vương: "Meo meo meo-”
« Cào chết con chim chết tiệt nhà ngươi »
Hoàng Đông Kiệt buồn bực mở cửa phòng nhìn về phía Vẹt cùng Miêu Bá Vương đánh nhau trên tường cao, rõ ràng Vẹt tương đối lợi hại hơn một chút, chỉ là năng lực phản ứng cùng tốc độ của mèo khiến cho Vẹt vẫn chưa thích ứng, chờ nó thích ứng, Miêu Bá Vương tám chín phần sẽ bị thua.
Hoàng Đông Kiệt nhìn một hồi, không nhìn nữa, trực tiếp quay về phòng đóng cửa lại, dù cho cuối cùng Vẹt đánh thắng, nó cũng sẽ không làm gì Miêu Bá Vương cả.
Nó cũng nhìn thấy Miêu Bá Vương ăn chùa uống chậc mấy ngày ở nhà hắn, còn dám hạ tử thủ, đó chính là ngu xuẩn.
Hoàng Đông Kiệt ở bên trong phòng đốt đèn đọc y thư bản đơn lẻ lấy từ trong phòng sách của Chu Tử Lương, tuy rằng y thuật của hắn phối hợp với Thân Võ
Thiên Cương Quyết có thể dễ dàng cải tử hồi sinh, nhưng biển học vô bờ, đọc nhiều một chút, học thêm một chút, quy nạp vào người luôn có chỗ tốt đối với mình.
Không bao lâu sau, tiếng đánh nhau phía ngoài rốt cuộc yên tĩnh lại.
Ai thua ai thắng đã không còn quan trọng nữa, bởi vì bên cửa sổ của hắn có động tĩnh rồi.
Có mèo ở bên cửa sổ của hắn
Miêu Bá Vương: Ngươi có mèo không?
Hoàng Đông Kiệt: Không có
Miêu Bá Vương: Hiện tại ngươi có rồi, mở cửa sổi
Cứ như vậy, Hoàng Đông Kiệt ôm Miêu Bá Vương vào trong. Tuy rằng Miêu Bá Vương không biết nói, nhưng hắn cảm thấy Miêu Bá Vương chính là ý này.
Đến đây, Hoàng Đông Kiệt chính thức nhận nuôi Miêu Bá Vương, trở thành Hữu miêu nhất tộc rồi.
Hoàng Đông Kiệt nhìn dáng vẻ chật vật của Miêu Bá Vương trong lòng, biết nó là đánh thua rồi, cũng may Vẹt thủ hạ lưu tình, đồng thời không tạo thành thương tổn mang tính thực chất đối với Miêu Bá Vương.
Lúc này, bên cửa sổ của Hoàng Đông Kiệt lại có động tĩnh.
Là con Vẹt kia: "Ngươi có Vẹt không?”
Hoàng Đông Kiệt buồn cười nói: "Không có"
Vẹt: "Hiện tại ngươi có rồi, mở cửa sổi" Cảnh tượng giống nhau, nội vị giống nhau, thứ khác nhau là một người biết nói chuyện, một người hoàn toàn xem hành vi mà suy đoán ý của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận