Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1390: Địch Nhân Kiệt đến!

Chương 1390: Địch Nhân Kiệt đến!Chương 1390: Địch Nhân Kiệt đến!
"Lần cuối cùng ta thấy bọn họ là ở bên ngoài đổ phường Tứ Hải, bọn họ thật sự muốn gây chuyện với ta!"
"Nhưng ta vừa mới ra khỏi đổ phường Tứ Hải, trước khi bọn họ đến tìm ta gây chuyện, ta đã bị lý trưởng phố Thường Phong là Trịnh Lương Tài mang đi!"
"Trịnh Lương Tài rất xem trọng số tiên ta đã thắng bạc, ta đã giao ra rất nhiều tiền mới ra khỏi được địa bàn của Trịnh Lương Tài!"
"Ta nghĩ rằng bọn Hắc hảo Tử sẽ canh giữ trước địa bàn của Trịnh Lương Tài đợi ta ra, nhưng ta đoán sai, ta đi ra cũng không thấy bọn họ!"
Hoàng Đông Kiệt thản nhiên nói, dù sao cũng có Trịnh Lương Tài phối hợp hắn, phố Thường Phong là địa bàn của Trịnh Lương Tài, mặc kệ hắn nói gì, mặc kệ điều tra như thế nào cũng không có vấn đề gì.
Lôi Sơn Hổ cho rằng Hoàng Đông Kiệt chỉ là một con bạc tệ hại, không thể uy hiếp được ba người Hắc Háo Tử, cho nên tạm thời tin vào những gì Hoàng Đông Kiệt nói.
Trước bỏ qua chuyện Hắc Háo Tử, dù sao trước khi đến hắn cũng không có nhiều hy vọng tìm được Hắc Háo Tử thông qua Hoàng Đông Kiệt.
Hắn đến vì một mục đích khác, đó là Hoàng Đông Kiệt bị Trịnh Lương Tài tống tiền rất nhiều, số tiên còn lại trên người hắn có thể đổi lại lò rèn, cho thấy trên người Hoàng Đông Kiệt vẫn còn dư rất nhiều tiền.
Dám đòi hắn hai mươi lượng mỗi tháng, nếu hôm nay không đánh chết đám cặn bã này đã khách khí với bọn chúng lắm rồi.
Lôi Sơn Hổ nhìn lò rèn, thấy đây là một nơi rất khá, công cụ đầy đủ, bên cạnh không chỉ có rất nhiêu quặng sắt ở mà còn có chất lượng cao nhất, hắn tự hỏi nên tính bao nhiêu tiên bảo hộ."Ta hiểu quy tắc, nhưng mỗi tháng phải thu bao nhiêu?”
"Hai mươi lượng?”
"Không nhiều lắm, hai mươi lượng một tháng!" Lôi Sơn Hổ cười tươi nói.
Hoàng Đông Kiệt ra vẻ người thành thật hỏi.
Hoàng Đông Kiệt nghe xong, đôi mắt của hắn vô thức nhìn trái phải trong lò rèn để xem có vũ khí nào thuận tay hay không.
"Ngoài chuyện Hắc Háo Tử ra, một điều nữa là con phố này nằm dưới sự quản lý của chúng ta, nếu ngươi muốn kiếm sống ở đây, ngươi phải nộp cho chúng ta phí bảo hội"
Đường Hữu Phúc đến, vừa đến lão đã tức giận với Lôi Sơn Hổ.
Lôi Sơn Hổ cười tủm tỉm nhìn Hoàng Đông Kiệt, hắn hy vọng Hoàng Đông Kiệt sẽ chống cự, vậy là hắn có thể đánh và khiến cho Hoàng Đông Kiệt thành thật hơn.
"Lôi Sơn Hổ, một tháng hai mươi lượng, sao ngươi không đi cướp đi, ta nói cho ngươi biết, có ta ở đây, hôm nay hắn sẽ không cho ngươi một xu nào!"
"là một người có thể diện, lời ta nói ra không bao giờ thay đổi, nếu ngươi không đủ khả năng lực trả hai mươi lượng một tháng thì lò rèn này chỉ có thể thế chấp cho chúng taI"
"Nếu thật sự không biết tốt xấu, ngươi cho rằng ta vẫn là nhị phẩm lúc trước sao, bây giờ ta cũng giống như ngươi là võ giả nhất phẩm!"
Lúc hắn còn là võ giả nhị phẩm, hắn đã phải nếm qua không ít khổ với cái lão già kia, vì vậy trong một thời gian dài hắn gặp lão là hắn phải đi đường vòng.
"Lão già kia, đừng xen vào việc của người khác, con phố này ta không tính phí bảo hộ với ngươi vì nể ngươi và ta đều là thân phận võ giả, ta đã cho ngươi đủ mặt mũ rồi!" Lôi Sơn Hổ thấy Đường Hữu Phúc, ánh mắt hắn trở nên dữ tợn.
"Ngươi già rồi, còn có cháu gái, ta thân cường thể tráng, ta có Dạ Mạc Bang sau lưng, ngươi muốn đấu với ta, ngươi có thể sao?"
"Ta già rồi, nhưng ta không phải già không thể động, vì cháu gái nên ta nhắm mắt làm ngơ để các ngươi thu phí bảo hộ, nhưng các ngươi đối với hắn rất quá đáng!"
"Ngươi!"
Hắn vất vả lắm mới leo lên được vị trí phó đường chủ này, còn chưa có hưởng thụ đủ, sao có thể cho phép mình bị thương, thực lực giảm đi, để cho người khác kéo hắn xuống vị trí phó đường chủ chứ.
Cho dù cuối cùng hắn đánh thắng, nói không chừng hắn cũng sẽ bị lão già này chém đứt một cái cánh tay hoặc là một cái chân, đến lúc đó người thiệt chính là hắn.
Đường Hữu Phúc vừa nghe thấy Lôi Sơn Hổ lấy cháu gái của lão ra uy hiếp hắn, trên người lão xuất hiện sát khí mờ nhạt. Phải biết rằng lão xuất ngũ nhiêu năm như vậy, theo lý mà nói, sát khí trên người đã mất hết rồi, nhưng bây giờ sát khí trên người lão vẫn còn chưa lắng xuống, cho thấy lúc còn làm bách phu trưởng lão đã giết rất nhiều kẻ địch.
Mặc dù Lôi Sơn Hổ mong mỏi lão già kia sẽ chết nhanh chóng, nhưng lão già này là một bách phu trưởng đã rút lui khỏi chiến trường, có nhiều kinh nghiệm đánh giết. Nếu thật sự liều mạng với lão, Lôi Sơn Hổ cũng không dám, dù lão già này này đã già, dù hắn có xác suất thắng cao hơn một chút, nhưng nếu liên quan đến mạng sống, bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cũng có thể xảy ra.
"Hai mươi lượng một tháng, đây là thứ mà hắn có thể nộp sao, ngươi cũng không nhìn việc làm ăn của bây giờ hắn ế ẩm như thế nào sao!"
"Không bằng chúng ta mỗi bên lùi lại một bước, các ngươi thu hắn phí bảo hộ giống như những nhà khác, ta sẽ rút luil”
Đường Hữu Phúc vì cháu gái, cuối cùng lão đã lùi lại một bước.
"Lão già, ngươi cho rằng ngươi có mặt mũi lắm sao, ngươi bảo ta lùi lại một bước thì ta phải lùi lại một bước!"
"Để ta nói cho ngươi biết, không thể nào, hôm nay thiên vương lão tử đến đây ta cũng không thay đổi lời nói, nếu hôm nay hắn không nộp cho ta hai mươi lượng, vậy ta sẽ đập nát nơi này!" Lôi Sơn Hổ thấy dân chúng ở phụ cận đều tụ tập xung quanh, hắn muốn giữ thể diện, rất nhiều người đang theo dõi, nếu hắn thật sự lui bước, ai còn sợ hắn, ai còn nghe lời hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận