Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 471. Tại sao lại đi theo ta?




“Chạy đi, ngươi chạy nữa đi, ta xem ngươi có thể chạy đi đâu.”
Cóc yêu thấy tiểu hồ ly chạy không nổi trong lòng cực kỳ vui sướng.
“Nàng hẳn là tiểu hồ ly Đồ Sơn, chúng ta bắt nàng thật sự sẽ không sao chứ?”
Cá yêu bên cạnh kiêng kị Đồ Sơn, khó tránh khỏi lo lắng sau này Đồ Sơn sẽ trả thù.
“Bây giờ bản thân Đồ Sơn cũng khó bảo toàn, ngày sau còn có thế lực Đồ Sơn hay không cũng khó nói.”
“Trước tiên mặc kệ Đồ Sơn như thế nào, nhìn xem tiểu hồ ly này dáng vẻ mạnh mẽ biết bao nhiêu, chỉ cần mang nàng đi bán, chúng ta sẽ có tài nguyên tu luyện.”
Cóc yêu rất lớn gan, hắn biết Đồ Sơn gặp phải nguy cơ, lần này Đồ Sơn có thể vượt qua nguy cơ hay không còn rất khó nói.
Dù Đồ Sơn có qua được, muốn tính sổ sau thu thì thiên hạ này to lớn, hắn muốn trốn thì Đồ Sơn chưa chắc có thể tìm ra hắn.
“Bắt nàng.”
Lúc này cóc yêu và cá yêu động thủ với tiểu hồ ly. Ngay sau đó, hắn đã bị cái bóng của Hoàng Đông Kiệt ăn mắt.
“Cảm ơn lolita, cảm ơn ngươi mang đến cho ta hai món ăn vặt nhỏ.”
Ngay khi Hoàng Đông Kiệt ăn hết cóc yêu và cá yêu, tiểu hồ ly run rẩy đứng lên trốn sau một gốc cây.
Lúc này nàng đang sợ hãi từ phía sau gốc cây thò đầu ra nhìn Hoàng Đông Kiệt, dáng vẻ đáng thương hề hề khiến cho người ta không đành lòng.
Vì lời nói của Hoàng Đông Kiệt, nàng sợ tới mức rút về phía sau gốc cây.
Hoàng Đông Kiệt thấy tiểu hồ ly sợ hãi cũng không quan tâm nàng, tùy tiện tìm một phương hướng chậm rãi đi tiếp, tiếp tục tản bộ.
Tiểu hồ ly thấy Hoàng Đông Kiệt không có động tĩnh gì thì thò đầu ra nhìn bóng lưng Hoàng Đông Kiệt, cũng không biết nàng nghĩ gì lấy hết dũng khí lên lén đi theo Hoàng Đông Kiệt.
“Tiểu hồ ly, này...“
Hoàng Đông Kiệt dĩ nhiên phát hiện tiểu hồ ly đuổi theo, quay đầu lại nói chuyện với tiểu hồ ly, phát hiện tiểu hồ ly lại run rẩy tìm một gốc cây, trốn ở phía sau cây.
“Tiểu muội muội, đừng sợ, ca ca không có hứng thú với tiểu yêu.”
“Ca ca hỏi ngươi, vì sao không về nhà, đi theo ca ca làm gì?”
Tiểu hồ ly từ phía sau cây thò đầu ra, quan sát Hoàng Đông Kiệt, không trả lời câu hỏi của hắn.
Hoàng Đông Kiệt thấy tiểu hồ ly không trả lời hắn, liền lắc lắc vai cũng không thèm để ý, lại tiếp tục tản bộ, hoàn toàn mặc kệ kẻ bám đít phía sau...
Loanh quanh một lúc Hoàng Đông Kiệt cảm thấy nhàm chán. Nhìn cô bé đáng yêu phía sau, Hoàng Đông Kiệt không khỏi muốn bắt nạt nàng.
Hoàng Đông Kiệt dùng cái bóng của mình xách lolita đang run rẩy đến trước mặt.
Có lẽ lolita đã đi theo Hoàng Đông Kiệt một thời gian, không còn sợ hãi Hoàng Đông Kiệt như vậy, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn căng thẳng nắm lấy góc áo.
“Tiểu muội muội, ngươi đến từ Đồ Sơn sao?” Hoàng Đông Kiệt hỏi.
“Không, không biết!”
Lolita nhỏ giọng trả lời.
“Tên của ngươi là gì?”
“Không biết!”
“Ngươi có người nhà không?”
“Không biết!”
“Tại sao lại đi theo ta?”
“Không biết!”
Mặc kệ Hoàng Đông Kiệt hỏi như thế nào, lolita đều là một hỏi ba không biết, không biết là do không tin tưởng Hoàng Đông Kiệt nên không muốn trả lời hay là lolita đã mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ.
“Lúc trước hai tiểu yêu đuổi theo ngươi nói ngươi đến từ Đồ Sơn, vậy ngươi hẳn là tiểu hồ ly từ Đồ Sơn đi ra.”
“Ta còn chưa từng đi qua Đồ Sơn, đi đâu giải sầu cũng giống nhau, nếu không ca ca dẫn ngươi đi Đồ Sơn xem có thể tìm được người nhà của ngươi hay không.”
Từ cuộc trò chuyện trước đó giữa hai tiểu yêu, Hoàng Đông Kiệt biết Đồ Sơn xuất hiện biến cố, lúc này hẳn là rất náo nhiệt, dù sao cũng không có gì làm, chuẩn bị đi Đồ Sơn góp vui. Phản ứng của lolita luôn chậm ba nhịp, đối với lời nói của Hoàng Đông Kiệt chậm chạp không trả lời, chờ Hoàng Đông Kiệt nhắc nhở một lần nàng mới biết Hoàng Đông Kiệt đang nói chuyện với mình.
Chỉ có điều nàng ấp úng, không biết nên trả lời câu hỏi của Hoàng Đông Kiệt như thế nào, Hoàng Đông Kiệt cũng tò mò thân phận lolita, cũng để ý tính cách đơn độc của lolita. Thiên hạ rộng lớn, loại người kỳ quái nào cũng có.
Hoàng Đông Kiệt cũng không phải chưa từng thấy qua tính cách này của lolita.
“Vì thuận tiện, ca ca đặt cho ngươi một cái tên tạm thời, gọi là cái gì tốt đây.”
Thấy tính cách của lolita như vậy, Hoàng Đông Kiệt cũng lười hỏi ý kiến của lolita, dù sao hắn đi đâu lolita cũng đi theo.
“Thỏ?”
Lúc này, cách đó không xa có một con thỏ to mập nhảy ra kiếm ăn, lolita nhìn thấy hai mắt đột nhiên sáng lên.
“Có rồi, sau này tên của ngươi gọi là Đồ Sơn Thố Thố.”
Hoàng Đông Kiệt đặt tên rất tùy ý, thấy thỏ mập tên lolita liền hiện lên.
Đêm đó Hoàng Đông Kiệt nướng thỏ mập.
Lolita vẻ mặt buồn bã nhìn thỏ trên giá lửa, nhưng khi thỏ nướng chín, nàng cắn một cái, khóe mắt chợt biến thành trăng lưỡi liềm.
Hoàng Đông Kiệt thấy chân thỏ trong tay bị lolita cướp đi, ăn còn khoa trương hơn người bình thường, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
Quả nhiên không ai có thể thoát khỏi quy luật của hương thơm đích thực.
Núi sâu rừng hoang không thiếu yêu quái, Hoàng Đông Kiệt từ những yêu quái đó biết được phương hướng Đồ Sơn, hắn dẫn lolita xuất phát.
Đồ Sơn.
Vì Đồ Sơn nương nương tu luyện xảy ra vấn đề, lâm vào hôn mê bất tỉnh lâu dài, khiến cho Đồ Sơn hồ ly nhất tộc hoảng sợ.
Hơn nữa ngoại địch thừa cơ làm khó Đồ Sơn, càng làm Đồ Sơn rơi vào thế bị động.
Vốn dĩ địch nhân Đồ Sơn chỉ có một, chính là Hắc Hồ nhất tộc đã phản bội Đồ Sơn. Cũng không biết tại sao ngoại giới biết Đồ Sơn nương nương vì tu luyện lâm vào hôn mê, dẫn đến chuyện xuất hiện một ít thế lực thừa nước đục thả câu.
Hắc Hồ nhất tộc còn dễ nói, chân chính khiến cho Đồ Sơn cẩn thận chính là yêu vương Hắc Ưng cùng Vạn Ma Điện.
Nhất là Vạn Ma Điện, thế lực này tụ tập rất nhiều ác yêu cùng nhân tộc tà ma ngoại đạo, thế lực chỉnh thể còn mạnh hơn Đồ Sơn.
Trước mắt làm chủ Đồ Sơn chính là ba con hồ ly bảy đuôi. Đó là Đồ Sơn Hàm Hàm, Đồ Sơn Dao Dao và Đồ Sơn Thiến Thiến. Trong đó Đồ Sơn Dao Dao có danh xưng Đồ Sơn Mỹ Nương Tử.
Hết chương 471.

Bạn cần đăng nhập để bình luận