Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 842. Bất ngờ không kịp phòng bị!!!




So với đám người có mặt, người Bàng gia từng người một sắc mặt đều trở nên rất khó coi.
Nếu như không phải hiện trường có số lượng lớn người đỉnh lưu trong nước, thêm với Đại Hùng bảo vệ Hoàng Khải, bọn họ nói không chừng đã sớm hạ sát thủ đối với Hoàng Khải rồi.
"Không thể nào, ngươi đang nói dối."
Bàng Thiên Thần là người thứ nhất không tin còn có người có thiên phú tốt hơn hắn, hắn hoài nghi Hoàng Khải đang nói dối.
"Ngươi có dám để cho ta kiểm tra một chút không?" Lúc này, Hà Nhạc Lễ híp mắt nhìn về phía Hoàng Khải.
"Đúng, ngươi có dám để cho ông ngoại ta kiểm tra hay không, ông ngoại ta y thuật siêu phàm, người nhất định có thể kiểm tra ra được dị năng của ngươi có phải được thức tỉnh trong vòng một năm nay hay không."
"Ngươi dám không?"
Bàng Thiên Thần không tin, cũng không muốn bị Hoàng Khải hạ thấp, cho nên ông ngoại thương yêu hắn nhất định sẽ giúp hắn.
"Đương nhiên, không dám!"
"Ta càng rõ ràng hơn ngươi sự đáng sợ của y thuật cao minh, nếu như ta bị hắn chạm vào thân thể, bị hắn âm thầm hạ độc, hoặc là cho ta các loại thuốc như mê huyễn, ta chẳng phải là nguy hiểm sao?"
"Hơn nữa, hắn là ông ngoại ngươi, hắn nhất định sẽ giúp ngươi, cho dù hắn đoán được ta thực sự là thức tỉnh dị năng trong vòng một năm nay, hắn nói không phải e rằng các ngươi cũng sẽ tin hắn, đến lúc đó, ta không phải là tự đào hầm để nhảy vào ư?"
Hoàng Khải từ chỗ của ca hắn đã sớm trải nghiệm được thủ đoạn cao minh của y sư, hạ độc vô sắc vô vị, khiến người ta trúng chiêu đều là trong lúc không chú ý, cho dù lão già này y thuật còn kém xa vạn dặm so với đại ca hắn, nhưng lão già này dù sao cũng là đại trưởng lão của Kính Hồ y trang, vẫn có một chút trình độ. Hắn không muốn trúng phải mánh khoé của lão già này.
Hà Nhạc Lễ có chút ngạc nhiên, đây là đụng phải người thông minh rồi.
"Ngươi là đang hoài nghi y đức của ta ư?"
Hà Nhạc Lễ giơ tay lên ý bảo Bàng gia cùng những người nịnh bợ hắn không cần phải vì chuyện của hắn mà nổi giận, hắn giọng nói bình thản nhìn Hoàng Khải.
"Ngoại trừ người mà ta công nhận ra, những người khác ta đều không tin." Hoàng Khải không sợ hãi nói.

"Được, không đề cập tới cái này nữa, coi như cháu ngoại ta thiên phú không bằng ngươi, vậy gia cảnh thì sao, gia cảnh của ngươi thế nào, làm sao so với cháu ngoại ta?”
Vừa nghe đến gia cảnh, Hoàng Khải trầm mặc xuống.
"Hỏng rồi, hắn còn quá trẻ."
Ngoại trừ chủ nhà Bàng gia và Cố gia ra, gia chủ của võ đạo thế gia khác đều ngồi chung một chỗ.
Bọn họ tuy là mặt ngoài không nói thêm cái gì, nhưng trong lòng bọn họ đều muốn nhìn thấy Bàng gia mất mặt, ai ngờ Hà Nhạc Lễ sẽ vì cháu ngoại của mình mà đích thân ra sân.
"Hắn tuổi trẻ, nhưng mà tuổi trẻ cũng có chỗ tốt của tuổi trẻ."
Năm gia chủ của võ đạo thế gia ngồi một bàn, nhưng một bàn này lại xuất hiện âm thanh thứ sáu.
"Ngươi là ai?"
Đám người Mục Cảnh Dịch, Nhậm Vi Sinh nghe thấy trên bàn của bọn hắn xuất hiện âm thanh thứ sáu, mới phát hiện có người vô thanh vô tức ngồi chung một chỗ với mình.
Vừa nhìn qua là một người xa lạ, bọn hắn cơ bắp toàn thân đều căng lên.

Có thể giấu qua được cảm thức của bọn hắn, dù cho người xa lạ này không có biểu hiện ra địch ý, nhưng bọn hắn cũng bị người xa lạ này doạ sợ không nhẹ.
"Đừng căng thẳng, ta là người của quốc gia, tới đây là bởi vì hắn."
Hoàng Đông Kiệt khẽ cười chỉ vào đệ đệ bị người ta dõi theo trên sân khấu nói.
"Người của quốc gia? Vì hắn!"
Năm gia chủ đều không phải là kẻ ngốc, bọn họ hai mắt nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn ra tâm địa gian giảo trong lòng của nhau. Lời nói của Hoàng Đông Kiệt, bọn hắn tin bảy phần, có thể giấu qua được cảm thức của bọn hắn, cũng chỉ có cường giả ẩn giấu của quốc gia. Trước có Đại Hùng, sau có cường giả này, đều là vì Hoàng Khải mà đến.
Người có thể khiến cho quốc gia xuất động cường giả, Hoàng Khải này có thể đơn giản như ngoài mặt sao?
Bàng gia ngày hôm nay nói không chừng thực sự sẽ bị người ta đánh bại.
"Có thể báo một chút về thân phận của hắn hay không?"
Đám người Mục Cảnh Dịch cũng không đuổi Hoàng Đông Kiệt đi, tràn đầy hiếu kỳ hỏi về thân phận của Hoàng Khải.
"Chờ lát nữa, các ngươi sẽ biết thôi."
Đám người Mục Cảnh Dịch nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt giả vờ thần bí, bọn hắn cũng không hỏi nhiều, đối với sự phát triển tiếp theo đây, bọn hắn tràn đầy hứng thú.
"Ngươi im lặng, ý vị gia cảnh của ngươi không bằng cháu ngoại của ta, ngươi thiên phú tốt thì thế nào chứ, ngươi có thể chắc chắn trăm phần trăm ngươi có thể đột phá đến cấp S không?"
"Cháu ngoại của ta thì khác, lão tổ của hắn là Đại Tông Sư, rất nhanh hắn sẽ bái Võ Thần Hạ Hồng Đông làm sư."
"Hai Đại Tông Sư có kinh nghiệm, thêm với đan dược của ta, hắn tương lai trở thành Đại Tông Sư đã là định trước."
"Lại nói Cố gia, ngươi cướp nữ nhi của bọn họ đi, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ đồng ý sao?"
"Nếu như ta là ngươi, nhân lúc bây giờ còn chưa có làm lớn chuyện, ta sẽ biết khó mà lui."
Hà Nhạc Lễ lẳng lặng nhìn Hoàng Khải nói.
"Đạp"
"Đạp"
"Đạp"
Không đợi Hoàng Khải đáp lại, một trận tiếng bước chân truyền vào trong lòng của mọi người.
Rõ ràng hàng loạt tiếng bước chân này rất nhỏ, nhưng lực kình đạp đất như thể chấn động trái tim của bọn họ.
Thêm với khí tức như có như không khiến cho lòng người thắt lại, bọn họ biết không phải là ông tổ nhà họ Bàng, thì chính là Võ Thần Hạ Hồng Đông ra sân rồi.
Khi ông lão đi tới, tất cả người nhà họ Bàng đều cúi người chào hắn.
Thân phận của ông lão sáng tỏ rồi, hắn là lão tổ của Bàng gia. Bàng Tiên, lại xưng Tiên Võ Hầu!
Hắn là trụ cột của Bàng gia, vốn dĩ hắn rất ít khi lộ diện, nhưng gia tộc xuất hiện một hậu nhân có tư chất Đại Tông Sư, hắn không lộ diện sao được.
Người ở hiện trường rất yên tĩnh, lão nhân này vừa xuất hiện, trong lòng bọn họ giống như bị thứ gì đó đè nặng, khiến cho bọn họ ràng buộc và không thoải mái.
Hết chương 842.

Bạn cần đăng nhập để bình luận