Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1375: Bất Lương Nhân!

Chương 1375: Bất Lương Nhân!Chương 1375: Bất Lương Nhân!
"Hình như Trịnh Lương Tài đã nói ở trấn Trường An có tổ chức gọi là Bất Lương Nhân!"
Đúng là trên đời này có Bất Lương Nhân, nhưng thực lực của Bất Lương Nhân chỉ ở mức trung bình, thậm chí có thể nói đối với triều đình, đó chỉ là tổ chức trang trí mà thôi.
Bất Lương Nhân là một tổ chức thứ cấp dưới trướng Trấn Võ Ty.
Phạm vi quản hạt của Bất Lương Nhân chỉ giới hạn ở trấn Trường An, ra khỏi trấn Trường An, Bất Lương Nhân gần như không có quyên lực gì.
Cấu trúc bên trong của Bất Lương Nhân rất phức tạp, nhất là khi làm việc ở một nơi đặc biệt như trấn Trường An nên phần lớn thành viên của bọn chúng đều là tội phạm hoặc những kẻ lưu vong. Chỉ có cao tâng Bất Lương Nhân mới được triều đình cử đến để quản lý bọn họ.
Nhưng trấn Trường An là nơi nào, là nguồn gốc tà ác lớn nhất ở kinh thành.
Triều đình muốn dùng tổ chức thứ cấp Bất Lương Nhân trấn áp trấn Trường An thì sao có thể được?
Đối mặt trấn Trường An hắc ám, cao tầng Trấn Võ Ty phái người đi quản lý Bất Lương Nhân đổi hết người này tới người khác, thậm chỉ cũng chết mất vài người.
"Khi đó, ta có thể kiêu ngạo nói với tất cả những người gia nhập rằng, một ngày là Bất Lương Nhân, cả đời đều là Bất Lương Nhân!"
Để Bất Lương Nhân tự làm chủ, người có năng lực đều có thể là lãnh đạo Bất Lương Nhân.
"Xét về quyền lực thì có thể cân nhắc vị trí thủ lĩnh Bất Lương Nhân!"
"Nếu một đời này lựa chọn hưởng thụ, như vậy tiền tài, sắc đẹp, quyền lực khẳng định không thể thiếu!"
Mặc dù Trấn Võ Ty đã ủy quyên nhưng giữa bên trong Bất Lương Nhân có sự ăn ý, bọn họ không tranh giành làm thủ lĩnh, mà là Bắc Đẩu ba mươi sáu ngôi sao tự làm chủ, tự quản lý trấn Trường An.
"Tuy rằng quyên lực có chút thấp, nhưng đối với ta muốn làm cho Bất Lương Nhân càng ngày càng lớn còn không dễ dàng sao!"
Sau một thời gian dài, Trấn Võ Ty cũng nhận ra rằng dù có phái bao nhiêu người đi nữa cũng sẽ lãng phí mạng sống nên đã không phái người đi vào nữa.
Chỉ có một trăm mét thôi, muốn vượt qua còn không đơn giản sao.
Hoàng Đông Kiệt càng nghĩ càng muôn làm, tốc độ bước đi càng nhanh.
Khi Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy biển hiệu trấn Trường An trước mặt thì biết mình chỉ còn cách chỗ trấn Trường An trăm mét nữa.
"Khặc khặc khặc, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi!"
"Đại gia vào chơi đi!"
Đột nhiên Hoàng Đông Kiệt dừng lại giữa chừng, chỉ còn cách trấn Trường An hơn năm mươi mét, hắn dừng lại vì nghe thấy tiếng các cô nương gọi mình.
Hắn quay lại nhìn, chẳng trách có một cô nương gọi hắn, hóa ra là một tòa xuân lâu, các cô nương ở đó vừa xinh đẹp vừa tươi ngon.
"Gì?"
Các cô nương ở cửa nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt đều dừng lại, ngọt ngào gọi Hoàng Đồng Kiệt lại đây.
Hoàng Đông Kiệt tìm cớ cho mình, vì thế sải bước về phía đám kia cô nương kia.
Một bước, hai bước, ba bước, Hoàng Đông Kiệt dừng lại, hắn quay đầu lại. Hoàng Đông Kiệt kiên quyết quay người bước về phía trước.
"Tưởng ta chưa từng gặp qua nữ tử sao, nghĩ ta sẽ liếc mắt các ngươi sao, xì, ta mới không phải cái loại người nông cạn này, tạm biệt!"
"Nơi đồi phong bại tục như này, không thể cứ làm như không thấy như vậy, phải phê phán các nàng, đúng, phải phê phán các nàng thật nghiêm khắc!"
"Vai lộ, chân lộ, eo lộ, hừ, mặc ít như vậy, quả thực là đồi phong bại tục!"
Hưởng thụ không? Dù sao cũng phải thách thức điểm yếu của mình...
"Lang quân, đi một mình sao?”
"Lão gia, sao giờ ngươi mới tới? Ta nhớ ngươi muốn chết!"
"Công tử, tối nay có thích muội muội nào không? Bằng không chọn thiếp thân, để thiếp thân hầu hạ ngươi!"
Nhìn đi, cái gì gọi là chuyên nghiệp, Hoàng Đông Kiệt vừa tiến lại gân một chút, các cô nương xinh đẹp này đã lao tới như sài lang hổ báo.
Một tiếng gọi lang quân, một tiếng gọi lão gia, sẽ luôn có một người hợp với khẩu vị của ngươi, các nàng đều nhìn cảm xúc biến hóa của ngươi mà thay đổi.
Các nàng thật sự quá mức nhiệt tình, Hoàng Đông Kiệt muốn phản kháng cũng không được, tâm không cam tình không nguyện bị các nàng kéo vào.
Sau khi bước vào, Hoàng Đông Kiệt vẫn muốn duy trì một chút thanh cao, kết quả chỉ trong vài phút, Hoàng Đông Kiệt cũng không khác gì những vị khách khác, tay trái tay phải mỗi bên ôm một nàng.
Không có cách gì, các cô nương ở đây rất hiểu lòng nam nhân. Chỉ bằng một cái nhìn hoặc một động tác, bọn họ sẽ biết ngươi muốn gì. Ví dụ, ngay khi Hoàng Đông Kiệt giơ tay lên, một tiểu mỹ nhân dễ thương sẽ đưa đầu nhỏ của mình qua để Hoàng Đông Kiệt xoa đầu nhỏ của mình, hoặc để Hoàng Đông Kiệt xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của nàng, và sau đó Hoàng Đông Kiệt không đi, ở lại qua đêm.
Một đêm qua đi.
Ngày hôm sau.
Hoàng Đông Kiệt thoải mái cả vê thể xác lẫn tinh thần bước ra khỏi xuân lâu.
"Nơi này quả thực là nơi cùng hung cực ác nhất trên thế gian. Sắc đẹp không chỉ ăn mòn tâm hồn và xương cốt, mà còn làm tổn hại đến đạo tâm của tai"
"Hừ, ta sẽ không nhượng bộ, về sau nhiều nhất bảy ngày đến một lần, thật sự không được, ba ngày qua một lần cũng không phải không được!"
Hoàng Đông Kiệt đứng trước cửa xuân lâu, phê phán vài câu rồi suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Bây giờ là ban ngày, quay lại phố Đồng Tử để chuộc lại lò rèn cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại hắn đang ở gần trấn Trường An nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận