Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 314. Hai thế tử sắp đánh nhau




Hoàng Thiên Trấn: Giang hồ không nên tồn tại, trong mắt trẫm, bọn họ nên thành thật làm dân chúng.
Hoàng Thiên Khải: Đại ca, ngươi có biết ngươi đang khiêu chiến lòng người không!
Hoàng Thiên Trấn: Vì đế quốc Đại Hạ, đồ đao chỉ có thể nằm trong tay triều đình.
Hoàng Thiên Khải: Ngươi thật đúng là dám nghĩ, ngươi cũng đừng quên, nơi nào có người là có giang hồ, ngươi muốn tiêu diệt toàn bộ giang hồ là đang phá hỏng cân bằng mà phụ vương để lại. Hoàng Thiên Trấn: Ngươi đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là người trong hoàng thất, lúc này ngươi hẳn là nên ủng hộ đại ca chứ không phải phản kháng ta.
Hoàng Thiên Khải: Người trong hoàng thất có thể cầm dao giết người vô tội sao, xin lỗi, ta không thể máu lạnh như ngươi được. Nếu như người trong hoàng thất ai nấy đều máu lạnh như vậy, ta thà rằng không cần thân phận người trong hoàng thất nữa.
Cãi nhau, hai huynh đệ cứ như vậy mà tan rã.
Sau đó, mâu thuẫn giữa triều đình và giang hồ ngày càng trở nên gay gắt, hình thành hai tồn tại đối lập.
Trong hai ba năm qua, mâu thuẫn tích lũy đã hoàn toàn bùng nổ.
Dưới tình hình này, chiến tranh giữa triều đình và giang hồ không thể không xảy ra.
Địa điểm giao chiến cũng là Thái Hành Sơn, Hoàng Thiên Trấn dẫn theo hơn ba ngàn cường giả Tông Sư chạy tới Thái Hành Sơn, Hoàng Thiên Khải cũng tổ chức hơn hai ngàn cường giả Tông Sư chạy tới Thái Hành Sơn.
Cuộc chiến giữa hai huynh đệ đã nổ ra.
“Vương gia, hai thế tử sắp đánh nhau!”
Bạch Lão già nua ở phía sau Hoàng Đông Kiệt cung kính nói.
“Mười mấy năm trước, trong thư của ta đã nhắc nhở hai huynh đệ bọn họ sẽ có một trận chiến, ai ngờ trận chiến này vẫn không tránh được.”
“Hai tiểu tử thúi này rất biết giày vò ta, là muốn ép ta xuống núi đánh người.”
Hoàng Đông Kiệt phiền lòng nói.
“Vương gia, hai thế tử vì mâu thuẫn sinh ra quá lớn đã không thể hoà giải, hoàng thất lão tổ và Trương chân nhân bây giờ đã không còn năng lực ngăn cản bọn họ.”
“Ngăn cản không được cũng không nói, còn bị bọn họ thuyết phục kéo đến chiến trường, bây giờ người có năng lực ngăn cản bọn họ chỉ có vương gia.”
Bạch Lão tự nhiên không hy vọng hai thế tử chém giết, hy vọng vương gia có thể ra mặt ngăn cản.
“Đi thôi, đã lâu không đánh hai tiểu tử thúi này, ngứa tay muốn chết.”
Thái Hành Sơn.
Hoàng Thiên Trấn suất lĩnh hơn ba ngàn cường giả Tông Sư và Hoàng Thiên Khải suất lĩnh hơn hai ngàn cường giả Tông Sư giằng co nhua.
“Chúng ta không cần phải đi đến bước này!”
Hoàng Thiên Trấn bình tĩnh nói với đệ đệ nhà mình.
“Ta cũng không muốn đi tới bước này, nhưng chuyện ngươi làm thật sự quá máu lạnh vô tình.” Hoàng Thiên Khải hừ lạnh một tiếng.
“Vậy thì không cần nói nữa, xem ra trẫm chỉ có thể bắt ngươi giam lỏng ở trong hoàng cung.” “Muốn giam lỏng ta, ha ha...Ngươi không có bản lĩnh đó đâu, vẫn là để ta đánh phục ngươi, để ngươi không can thiệp vào giang hồ nữa.”
Hai huynh đệ đều có suy nghĩ riêng, một người muốn bắt được đối phương rồi quản thúc tại gia, một người muốn đánh phục đối phương, để đối phương không can thiệp vào chuyện giang hồ. “Ngươi mau chóng chấm dứt chiến đấu, thân già xương xẩu của ta không chắc có thể ngăn cản lão Thiên Sư đối diện.”
Lão tổ Hoàng Thiên Thạch nói với Hoàng Thiên Trấn, mắt nhìn Trương Cửu Thiên đối diện. “Chỗ này quá nhỏ, chúng ta đổi một chỗ khác chiến đấu đi!”
Trương Cửu Thiên nghe vậy gật đầu, cùng Hoàng Thiên Thạch thoát ly chiến trường, đi tới đi lui, hai lão nhân biến mất không thấy, cũng không biết bọn họ chạy đi đâu đánh nhau có điều không ai để ý hai lão nhân, vì bây giờ nhân vật chính là huynh đệ Hoàng Thiên Trấn, thắng bại của bọn họ liên quan đến tương lai của triều đình và giang hồ.
“Đế Vương Lĩnh Vực!”
“Ma Ha Lĩnh Vực!”
Hai huynh đệ vừa ra tay liền trực tiếp mở chân nguyên lĩnh vực ra để chiến đấu.
Trong khoảnh khắc hai huynh đệ động thủ, các cường giả Tông Sư hai bên cũng chiến đấu cùng một chỗ, tại hiện trường chém giết không ngừng.
Cách xa Thái Hành Sơn hơn mười dặm, có một chỗ phong cảnh đẹp như tranh vẽ, trong tiểu đình có hai lão nhân đang nhàn nhã uống trà.
“Chúng ta thực sự không quan tâm đến họ à?”
Tuy Trương Cửu Thiên hỏi như vậy nhưng giọng cũng lười biếng rất nhiều.
“Quan tâm làm chi, một người muốn giam lỏng đối phương, một người muốn đánh phục đối phương, cũng không phải muốn hạ đòn sát thủ, mặc kệ bọn chúng đi!”
“Chờ bọn chúng giày vò đủ rồi, chúng ta trở về dưỡng lão.”
Hoàng Thiên Thạch nhàn nhã uống trà, tựa hồ như đang nghỉ dưỡng.
Trương Cửu Thiên cũng không quan tâm, uống trà ngắm cảnh đẹp chung quanh, vô cùng hưởng thụ cuộc sống sau khi người già về hưu.
“Cũng may có ngươi ở đây!”
Hai người hưởng thụ cuộc sống lại cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, những người quen thuộc bên cạnh đều già đi, không hiểu sao lại thấy cô độc.
Nhìn nhau, hai người lại đồng thanh nói ra những lời này.
Sau đó cả hai cùng cười.
“Có phiền nếu thêm một người gia nhập bàn trà không?”
Một giọng nói vang lên khiến cho hoàng thiên thạch hai người quay đầu nhìn qua, bọn họ thấy Hoàng Đông Kiệt mỉm cười đi về phía mình.
Khi thấy Hoàng Đông Kiệt, bọn họ đều hơi sửng sốt một chút, sau đó đều thả lỏng người.
“Đều là lão hồ ly nha, cảm xúc này chứng tỏ các ngươi đều đoán được ta chưa chết.”
Hoàng Đông Kiệt tự nhiên ngồi lên, rót cho mình một tách trà nhàn nhã uống.
“Ta xác thực từng có suy đoán như vậy, không dám chắc chắn mà thôi, bây giờ thấy ngươi tất cả đều đã thông suốt.”
“Lão nhân tại kinh thành lúc diễn ra đại điển đăng cơ và giết chết Vũ Văn Đô Dạ là ngươi phải không?”
Hoàng Thiên Thạch tươi cười nói.
Hết chương 314.

Bạn cần đăng nhập để bình luận