Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 979. Đi theo ta đi!




“Khụ, khụ, khụ khụ!”
Luân Nạp tỉnh dậy, nhìn thấy bọn người đoàn trưởng, hắn thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho đoàn trưởng mở chiếc hộp mà hắn mang theo.
Hoàng Đông Kiệt không chậm chạp, hắn mở hộp ra thì thấy đó là cỏ trường thọ.
“Đoàn, đoàn trưởng, ta, ta biết tính cách của ngươi, giấc mộng không thành sẽ không chịu bỏ qua, nhưng ngươi đã già yếu rồi...!”
“Tình cờ có được loại cỏ trường thọ này, mười năm nữa, đoàn trưởng hẳn là có thể thực hiện được ước mơ của mình!”
“Co, Coway, ta biết thực lực ngươi rất mạnh mẽ, xin hãy giúp đỡ đoàn trưởng, giúp đỡ, giúp đoàn trưởng hoàn thành ước mơ của mình, xin hãy coi như một người sắp chết cầu xin ngươi!” Luân Nạp dường như biết mình không còn bao nhiêu thời gian, muốn nói hết mọi chuyện muốn nói.
Coway vốn là người ít nói, lúc này hắn cũng không nói được gì, chỉ có thể liên tục gật đầu với Luân Nạp tỏ ra mình đã biết.
“Nói cho ta biết, là ai đả thương ngươi!”
Hoàng Đông Kiệt trầm giọng hỏi.
Luân Nạp im lặng, hắn chưa có tắt thở, là hắn không muốn nói, sợ đoàn trưởng trêu chọc phiền toái.
“Ngươi không nói, ta cũng sẽ tra. Ngươi biết tính của ta mà!”
Luân Nạp nhìn vào mắt đoàn trưởng, cuối cùng hắn cũng chịu thua.
“Là, là băng cướp Con Nhện. Bọn họ chặn một đoàn lữ hành. Trong thương đội =có một số người tốt, cũng không phải đều bị băng cướp Con Nhện đánh bại!”
“Thương, trong thương đội có người trong đã trốn thoát, mang theo cỏ trường thọ đến ngôi thôn Tiểu Thạch của chúng ta, sau đó, khụ khụ...!”
Hoàng Đông Kiệt nghe vậy, có lẽ cũng đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo, băng cướp Con Nhện lần theo thôn Tiểu Thạch, thôn Tiểu Thạch gặp nạn, Luân Nạp lợi dụng lúc hỗn loạn lấy được cỏ trường thọ trong thương đội trốn thoát.
“Đoàn trưởng, hứa với ta là đừng đi tìm băng cướp Con Nhện gây phiền toái. Chúng là đoàn đạo tặc lớn nhất khu vực, có hơn một nghìn người. Quân hộ thành không thể làm gì được chúng, nghe đồn sau lưng bọn họ có người!”
Lúc này, giọng Luân Nạp không còn ngắt quãng nữa, này rõ ràng là hồi quang phản chiếu.
“Ta hứa với ngươi, ta sẽ không đi tìm bọn họ gây phiền toái!”
Hoàng Đông Kiệt thấy Luân Nạp hồi quang phản chiếu, trong lòng cảm thấy khó chịu, thấy tay bị Luân Nạp nắm rất chặt, đây là ép hắn đồng ý. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tạm thời đồng ý...
“Ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Hoàng Đông Kiệt kìm nén cảm xúc hỏi.
“Đoàn trưởng, ta có một đứa cháu trai. Ngươi có biết hắn, cũng từng gặp hắn, năm nay vừa vặn là năm hắn tốt nghiệp học viện Ma Khí!”
“Cách đây một thời gian, ta đã viết cho hắn một lá thư, kêu hắn tốt nghiệp xong đến chỗ đoàn mạo hiểm Phá Hiểu chúng ta học hỏi kinh nghiệm!”
“Đoàn trưởng, nếu hắn đến thì xin hãy nhận hắn vào thay ta. Tuy hắn là con ma ốm nhưng thiên phú ma pháp của hắn rất tốt. Cho hắn đi theo đoàn trưởng ngươi ta cũng yên tâm!”
“Để hắn kế thừa ý chí của ta, thay ta tiếp tục đi theo đoàn trưởng, như vậy linh hồn của ta sẽ luôn đi theo đoàn mạo hiểm của chúng ta!”
Luân Nạp trông mong nhìn đoàn trưởng, hy vọng đoàn trưởng sẽ đồng ý với yêu cầu cuối cùng của mình.
“Được. Chỉ cần hắn đến, danh ngạch thành viên phải có hắn, cho dù hắn không đến, ta cũng sẽ lôi hắn đến!”
Hoàng Đông Kiệt gật đầu đồng ý.
“Hoàn cảnh ở đây rất tốt, đoàn trưởng, xin hãy chôn ta ở đây!”
Luân Nạp nói xong lời này, sức lực của hắn không còn nữa, toàn thân mất đi hơi thở.
Coway nhìn thấy Luân Nạp tắt thở, thân thể khẽ run lên, nắm tay nắm chặt, răng nghiến chặt, đấu khí trên người cảm xúc phập phồng như ẩn như hiện, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Seele lại đang tự trách mình, không dám nhìn Hoàng Đông Kiệt, trách trình độ có hạn của mình không thể chữa khỏi cho Luân Nạp.
Hoàng Đông Kiệt vẻ mặt bình thản, hắn đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, nhưng không khí trang trọng tại hiện trường khiến Coway và Seele cảm thấy máu của ông lão tám mươi tuổi đang nóng lên.
“Coway, đào một cái hố và dựng một tấm bia tiễn người bạn già này một đoạn đường!”
Luân Nạp đã mở miệng nói muốn chôn trong rừng quỷ, Hoàng Đông Kiệt đương nhiên phải thỏa mãn hắn, Coway nghe vậy cố nén bi thương giận dữ chọn một chỗ tốt, ngay tại chỗ đào một cái hố.
Lập bia càng đơn giản, tìm một hòn đá lớn, vung kiếm chém vài lần, sau đó tập trung đấu khí dùng chủy thủ khắc chữ lên, thế là bia đã có sẵn.
Seele là một ma pháp sư hệ mộc, sức mạnh ma pháp được kích hoạt, quan tài cũng có sẵn. Hoàng Đông Kiệt nhìn thi thể Luân Nạp, lấy tinh hạch của nhện quỷ cấp năm ra, truyền ma lực vào tinh hạch, muốn giữ cho cơ thể của Luân Nạp không bị phân hủy.
Nghĩ đến thế giới này có tà linh tà vật, cũng như những phù thủy xác chết thích đùa giỡn với thi thể... để ngăn chặn những thứ này quấy rầy giấc ngủ của Luân Nạp, Hoàng Đông Kiệt cũng truyền tinh thần dị lực vào tinh hạch.
Đeo tinh hạch vào cổ Luân Nạp, hắn để Coway đóng nắp quan tài.
Lễ táng xong, trời vừa rạng sáng, nắng sớm chiếu nhẹ lên gương mặt bọn người Hoàng Đông Kiệt.
“Theo ta đi đi. Tuy rằng rừng quỷ đã bị ngươi thống trị thành nơi có hung danh hiểm ác, khiến những Mạo Hiểm Giả khác đều e ngại bước vào rừng quỷ, nhưng nếu người khác phát hiện ở đây có một nữ tinh linh đơn độc!”
“Dù có nguy hiểm hơn nữa thì những thợ săn tham lam sẽ xông tới!”
“Mặc dù có hiệp ước giữa nhân loại và vương đình Tinh Linh, kiềm chế toàn bộ nhân loại tấn công các bộ lạc tinh linh trên khắp thế giới, nhưng lòng tham của con người giống như một cái hố không đáy, không phải muốn kiềm chế là có thể kiềm chế!”
“Hơn nữa, nơi này của chúng ta là một địa phương nhỏ, luật lệ không thể kiềm chế được nơi thâm sơn cùng cốc. Nếu có quý tộc nào phát hiện ra ngươi, ngươi sẽ khó thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ!”
Hoàng Đông Kiệt gửi lời mời tới Seele, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu nên gia tăng thành viên mới.
“Chỉ có lý do này thôi sao?”
Trong lòng Seele rất vui mừng, nhưng nàng nghĩ Hoàng Đông Kiệt đã bỏ nàng một mình lâu như vậy, quá dễ dàng có được sẽ không biết trân trọng, nàng nhìn vào mắt Hoàng Đông Kiệt và giả vờ do dự.
Hết chương 979.

Bạn cần đăng nhập để bình luận