Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 440. Hắn là ai?




“Không giống như bịa đặt, nào có chuyện xưa bịa đặt có lý có căn cứ như vậy, thuyết thư tiên sinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Chung Bình Phàm lúc này tràn đầy tò mò đối với Thuyết Thư tiên sinh.
“Các ngươi không nên đánh chủ ý lên hắn, vì tất cả những người đã đánh chủ ý lên hắn đã biến mất hết rồi.”
Lục Thế Viễn không hy vọng bằng hữu có chuyện, khuyên bọn họ không nên đánh chủ ý lên thuyết thư tiên sinh, thật sự là thuyết thư tiên sinh quá mức thần bí.
“Đi thôi, chúng ta nên trở về làm việc, gần đây Ti bộ bị áp lực rất lớn, chúng ta phải nhanh chóng truy ra tung tích cương thi đó mới được.”
Thấy tất cả mọi người rời khỏi hiện trường, ba người Lục Thế Viễn cũng rời đi.
Lúc này hậu viện Phong Duyệt lâu nghênh đón một vị khách không mời.
“Tiên sinh, có thể kể cho ta nghe Hồng Lâu Mộng một lần hay không?”
Một vị đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, diễm thế tuyệt sắc xuất hiện trước mặt Hoàng Đông Kiệt, thỉnh cầu hắn kể lại Hồng Lâu Mộng.
Khoảnh khắc đại mỹ nhân tiến vào hậu viện, người hầu hậu viện đều lâm vào trạng thái mê man, phảng phất như đại mỹ nhân này chỉ vì nghe chuyện xưa mà đến.
“Hồng Lâu Mộng đã kể xong từ lâu, hơn nữa Hồng Lâu Mộng đã có sách xuất hiện trên thị trường, muốn xem thì đi mua một quyển từ từ xem không phải càng có hương vị hơn sao?” Hoàng Đông Kiệt biết thân phận đại mỹ nhân này, hoa yêu ký sinh đã từng ra tay với hắn và yêu vương Tang Đế, lúc này đổi tên thành Mị Nương, là hoa khôi hàng đầu của Xuân Mãn lâu.
“Người khác căn cứ vào sự miêu tả Hồng Lâu Mộng của tiên sinh sẽ luôn có khuyết thiếu, tiên sinh là tác giả của Hồng Lâu Mộng, tiên sinh càng có thể miêu tả Hồng Lâu Mộng toàn diện hơn.”
“Tiên sinh, ngươi kể cho ta nghe Hồng Lâu Mộng một lần đi, ta có thể vì tiên sinh nhẹ nhàng nhảy múa một đoạn, hoặc là cho tiên sinh bước vào một hồi hồng trần tiêu dao mộng.”
Ánh mắt Mị Nương tiêu hồn đáng thương nhìn Hoàng Đông Kiệt, nàng tin nam nhân bình thường cũng không chịu nổi ánh mắt này của nàng.
“Không được, cô nương vẫn nên đi ra ngoài mua một quyển Hồng Lâu Mộng trở về từ từ xem đi.”
Hoàng Đông Kiệt không nhúc nhích từ chối.
“Lại có thêm một nam nhân từ chối ta, ngươi thật đúng là thần kỳ.”
Mị Nương nhìn Hoàng Đông Kiệt vài lần, nghĩ đến tin đồn liên quan đến vị thuyết thư tiên sinh này, nội tâm nàng cũng nổi lên lòng hiếu kỳ.
Có điều nàng không phải mèo, dù có lòng hiếu kỳ cũng sẽ không đi mạo phạm.
Cuối cùng nàng vẫn rời đi.
Nàng đi rồi lại có một mỹ nhân tuyệt sắc theo sát phía sau xuất hiện trước mặt Hoàng Đông Kiệt. Không phải ai khác chính là vận mệnh chi nữ cửu công chúa.
“Tiên sinh không hổ là người thánh hiền, lại nỡ từ chối thỉnh cầu của mỹ nhân thiên kiều bách mị như thế, xem ra thỉnh cầu của ta cũng có thể bị tiên sinh từ chối.”
Cửu công chúa Lý Tuyết Trân dường như không thấy người giúp việc xung quanh mê man, nàng nói với nam nhân tràn ngập bí ẩn trước mắt.
Cửu công chúa đang chờ, đang chờ nam nhân trước mắt này hỏi về thỉnh cầu của nàng.
Kết quả phát hiện nam nhân trước mắt này không theo lối thường, không có chút tò mò nào với thỉnh cầu của nàng.
Điều này khiến nàng cảm thấy người trước mặt mình rất khó đối phó và khó hòa đồng.
“Tiên sinh, ngài viết Lâm Đại Ngọc của Hồng Lâu Mộng quá đáng thương, đến mức người ta đọc xong luôn cảm thấy ẩn chứa một cảm giác buồn bã trong lòng. “
“Ta không thích kết cục như vậy, ta muốn vì Lâm Đại Ngọc đòi lại một kết cục tốt.”
“Tiên sinh là tác giả của Hồng Lâu Mộng, ta muốn mời tiên sinh viết ra một quyển khác, Lâm Đại Ngọc tốt có kết cục tốt hơn một chút.”
“Vì thế, ta có thể phá cách xem vận mệnh cho tiên sinh một lần.”
Thấy Hoàng Đông Kiệt không nói lời nào, cửu công chúa chỉ có thể chủ động nói ra mục đích của mình.
“Xem bói?”
“Vâng, tiên sinh có thể hiểu là bói toán!”
“Xin tiên sinh đừng xem thường ta, tuy rằng ta là hạng nữ lưu nhưng trong giới bói toán, ta được coi là số một số hai.”
Lo Hoàng Đông Kiệt không tin nàng, cửu công chúa giải thích thêm một câu.
Hoàng Đông Kiệt khẽ lắc đầu không nói lời nào, rõ ràng là từ chối.
“Tiên sinh, chuyện này đối với ngài không phải việc khó, ta chỉ là không thích kết cục của Lâm Đại Ngọc, nếu tiên sinh không thích bói toán, muốn đổi điều kiện khác thì tiên sinh có thể đề cập.”
Cửu công chúa cảm thấy Hoàng Đông Kiệt không biết thân phận thật sự của nàng, cho rằng nàng chỉ là một tiểu thư yêu thích đọc sách của nhà quan to quý nhân nào đó mà bỏ qua thỉnh cầu của nàng.
Nàng cũng không thèm để ý việc này, dù sao thân phận của nàng là cơ mật cao nhất của triều đình.
“Thiên hạ có rất nhiều người viết sách, nếu như ngươi muốn xem các phiên bản Hồng Lâu Mộng khác, có thể để bọn họ giúp ngươi viết lại, ta không được.”
“Tại sao?”
“Vì ta lười biếng!”
Nghe được câu trả lời này, cửu công chúa bỗng nhiên á khẩu không nói nên lời.
“Đã quấy rầy!”
Cửu công chúa nhìn Hoàng Đông Kiệt một hồi, thấy Hoàng Đông Kiệt thật sự không chịu nhượng bộ, cửu công chúa bất đắc dĩ đành phải buông tha.
Ra khỏi hậu viện, cửu công chúa càng nghĩ càng không vui, xưa nay nàng muốn gì chưa từng bị từ chối.
“Để ta xem ngươi là thần thánh phương nào!”
Lúc này cửu công chúa vận dụng thiên phú, nàng muốn xem lai lịch của Hoàng Đông Kiệt, tuy rằng chủ động dự đoán chuyện tương lai sẽ trả giá đắt, nhưng ai bảo Hoàng Đông Kiệt khiến cho nàng không vui, đây chính là nữ nhân.
“Phụt!”
Kết quả nàng bị phản phệ phun máu!
“Nữ nhân sao cứ thích tìm đường chết!”
Hoàng Đông Kiệt tự nhiên cảm ứng được cửu công chúa muốn nhìn trộm lai lịch của hắn, hắn khẽ lắc đầu đối với việc này .
“Nhanh, nhanh bảo vệ công chúa!”
“Công chúa, chuyện gì xảy ra, làm sao ngươi lại bị thương?”
Cửu công chúa vừa hộc máu, tất cả hộ vệ trốn trong bóng tối đều chạy ra ngoài.
“Sao có thể, làm sao có thể, làm sao ta có thể bị phản phệ?”
Không để ý tới hộ vệ bên người, cửu công chúa hoài nghi nhân sinh, nàng chưa từng bị phản phệ, lần đầu tiên bị làm nội tâm nàng kinh hồn tán đảm. Đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả thiên đạo cũng vì hắn...”
“Hắn là ai?”
Cửu công chúa rất mờ mịt hỏi người bảo hộ và ám vệ bên cạnh.
Hết chương 440.

Bạn cần đăng nhập để bình luận