Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 890. Thảm hoạ huỷ diệt




Tỉnh Đông Hải, Thủ Dạ Nhân.
Hoàng Khải trở thành Nguyệt Luân Thủ Dạ Nhân vì mối quan hệ với anh trai.
Chưa kịp ngồi ấm vị trí của mình thì người ở Đế Đô đã đến.
“Cái gì, các ngươi yêu cầu ta làm nghị viên, hay nghị viên trung tâm, không thích hợp đâu, các người nhờ người khác làm đi!”
Hoàng Khải biết trọng lượng của mình bao nhiêu, sở dĩ hắn trở thành Nguyệt Luân Thủ Dạ Nhân là vì có người không trâu bắt chó đi cày, giờ lại được mời trở thành nghị viên trung tâm.
Dù anh trai của hắn có được bầu làm nghị viên trưởng thì cũng không nên đẩy hắn lên giá lửa chứ.
“Đây chính là ý của nghị viên trưởng. Dù thế nào đi nữa xin ngươi hãy đi với chúng ta!” Cường giả đi đầu kính cẩn nói.
“Anh hai có ý gì? Xin đợi một chút để ta gọi cho anh trai ta!”
Hoàng Khải nghe vậy cau mày nhưng vẫn muốn gọi điện hỏi anh trai xem có ý gì.
Các cường giả được liên bang cử đến thấy Hoàng Khải muốn liên lạc với anh trai hắn thì nhất thời nóng nảy.
“Không còn kịp rồi. Hội nghị đầu tiên của liên bang Đại Hạ sắp bắt đầu. Ngươi theo chúng ta đến tổng bộ liên bang trước rồi liên hệ với nghị viên trưởng sau đi!”
Hoàng Khải không nghe, hắn cảm giác bên trong có trá nên quyết định liên lạc với anh hai trước. “Xin hãy tha thứ cho chúng ta vô lễ!”
Người đi đầu yêu cầu những cường giả của liên bang đóng gói Hoàng Khải mang đi.
“Các ngươi!”
Hoàng Khải muốn phản kháng nhưng một trong những người được liên bang cử đến là cường giả cấp S. Không có ngoài ý muốn hắn đã bị người liên bang đóng gói mang đi.
Sau đó Hoàng Đông Kiệt biết chuyện chỉ trả lời: Chấp nhận số phận đi!
Cứ như vậy Hoàng Khải bị buộc phải trở thành một trong những nghị viên trung tâm.
Kỳ họp đầu tiên của liên bang Đại Hạ bắt đầu.
Cuộc họp quan trọng như vậy vẫn có người vắng mặt.
Người vắng mặt không ai khác chính là nghị viên trưởng liên bang Đại Hạ.
Hoàng Khải ủ rũ ngồi ở ghế chính, thấy nhiều thành viên đang nhìn mình, hắn biết những người này muốn biết lý do tại sao anh trai hắn không tham dự.
Hắn lắc lắc vai, như thể đừng hỏi hắn, hắn không biết gì cả.
“Nghị viện trưởng có việc quan trọng phải làm nên không thể đến dự cuộc họp này. Hắn có dặn dò rằng nếu gặp chuyện gì không thể giải quyết được thì hãy hỏi nghị viên Hoàng Khải. Nghị viên Hoàng Khải hoàn toàn có thể đại diện cho hắn.”
Tần Bác Văn thân là bí thư liên bang, để duy trì trật tự cuộc họp đã không khách sáo bán đứng Hoàng Khải.
Hoàng Khải sửng sốt nhìn Tần Bác Văn, hắn bị ép vào chuyện không trâu bắt chó đi cày, bây giờ hắn được trao quyền lực to lớn như vậy, không biết hắn là một tờ giấy trắng trong lĩnh vực chính trị hay sao.
Tần Bác Văn nhìn Hoàng Khải bằng ánh mắt trấn an, nói rằng mọi việc đều có bọn họ, ra vẻ hắn chỉ nói ít lại là được.
Nghị viên khác đều biết Hoàng Khải là em trai của nghị viên trưởng, Tần Bác Văn nói như vậy, bọn họ cũng không phản đối.
Mở đầu cuộc họp, vấn đề đầu tiên là việc tổ chức lại và tăng cường quân đội.
Hoàng Khải mơ mơ màng màng nghe, không hiểu nên ít nói, người khác nhìn vào thì hắn bảo quyết định bỏ phiếu.
Nghị viên trưởng vắng mặt, chỉ có mười hai nghị viên trung tâm có quyền biểu quyết, các thành viên còn lại chỉ có quyền phát biểu chứ không có quyền quyết định.
Chẳng có gì ngạc nhiên, Diệu Hạ có tới bảy nghị viên trung tâm, kết quả là người của Diệu Hạ nói cái gì thì chính là cái đó…
Nghị viên đến từ khắp nơi đều thấy thế lực quân sự bị người Diệu Hạ công khai ngấm ngầm thao túng, bọn họ thực sự bất lực, hoặc tức giận mà không dám nói gì.
Nhưng cho rằng người Diệu Hạ là nhân tố lớn nhất duy trì liên bang nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn chấp nhận.
“Phần thứ hai là kế hoạch cải tạo môi trường. Bức xạ hạt nhân ở vực ngoại quá nghiêm trọng. Dù bây giờ nơi đó không còn là khu đất của con người nhưng chúng ta cũng phải cử người đến đó để lọc sạch bức xạ hạt nhân!”
“Tán thành!”
“Tán thành!”
“Tán thành!”
Không có quyền lực để tranh, các thành viên có mặt đều giơ tay ủng hộ việc này.
“Kế hoạch di dân.”
“Tán thành!”
“Tán thành!”
“Tán thành!”
Hoàng Khải cảm thấy mình là linh vật trong cuộc họp, hắn không hiểu được phần lớn nội dung trong cuộc họp đến vấn đề tranh giành quyền lực, hắn thấy người của bọn họ đấu tranh sứt đầu mẻ trán với các nghị viên phương tây.
Cũng may bọn họ có nhiều nghị viên trung tâm và phần lớn quyền lực đều nằm trong tay bọn họ.
“Bước tiếp theo là kế hoạch thu dụng và giam giữ vật quỷ dị. Số lượng vật quỷ dị và sinh vật quỷ dị trên thế giới không phải là con số nhỏ!”
“Chúng ta vẫn chưa thăm dò ra được nhiều đặc tính của chúng. Nếu chúng bị giam chung với nhau, nếu chúng tạo ra những cộng hưởng không xác định ở cự ly gần và gây ra những tai họa không rõ thì đó sẽ là lỗi của chúng ta!”
“Ta đề nghị phân nhóm bọn họ theo mức độ rủi ro để giam giữ và đưa vào vùng đất vắng người để phòng ngừa việc giam giữ thất bại xuất hiện thảm họa hủy diệt!”
Vì nội dung này liên quan đến lực lượng điều khiển các vật quỷ dị nên các nghị viên khắp nơi lại bắt đầu tranh giành quyền lực.

Cuối cùng là phân loại các vật quỷ dị thành các mối nguy hiểm cấp C, nguy hiểm cấp B, nguy hiểm cấp A và nguy hiểm cấp S theo mức độ nguy hiểm của chúng, sau đó phân chúng cho những người phụ trách các khu vực khác nhau.
Vật quỷ dị nguy hiểm cấp S đang nằm trong tay người Diệu Hạ.
“Trong trường hợp có những mối đe dọa chưa xác định, chúng ta phải phòng ngừa chu đáo. Thủ Dạ Nhân phải mở rộng, chính là người phụ trách Thủ Dạ Nhân.”
Tần Bác Văn nêu ra chủ đề này, các nghị viên phía dưới không thể ngồi yên nữa.
Nếu Thủ Dạ Nhân được mở rộng, lực lượng của bọn họ sẽ không thua kém gì quân đội, thậm chí có thể còn mạnh hơn quân đội ở một khía cạnh nào đó.
Hết chương 890.

Bạn cần đăng nhập để bình luận