Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 2. Cảnh giới võ đạo




Hoàng Đông Kiệt nhớ lại ấn tượng không hay đối với Phật Giáo ở kiếp nào đó, nhưng nghĩ tới đã qua rồi, hắn cũng không đặt nặng nữa.
"Hai châu rung chuyển không chịu thấu, mười một châu lại bị bốn thế lực Siêu Nhiên âm thầm khống chế chia cắt, đế quốc Đại Hạ khống chế bảy châu còn lại lại tỏ ra vô cùng gắng sức."
"Đều nói lạc đà gầy so với đại mã, sao ta cảm giác đế quốc Đại Hạ chống đỡ đến ngày hôm nay, lại có vẻ như không chống đỡ nổi qua ngày mai."
"Bỏ đi, tạo phản thì không có khả năng tạo phản rồi, dã tâm của nguyên chủ liên quan gì đến ta chứ?"
"Chờ sau này nghĩ cách hoàn trả lại binh quyền trong tay, vậy thì đế quốc Đại Hạ cũng chỉ có thể duy trì thêm mấy năm, ta cũng chỉ có thể sống thêm mấy năm an nhàn."
Vừa có dự định này, ý niệm trong đầu liền lóe lên, Hoàng Đông Kiệt lại hồi tưởng về quá khứ không hay ở một kiếp nào đó.
"Lỡ như không trả lại binh quyền được thì sao, lòng người khó đoán, thế sự vô thường, có đôi khi điều mà ngươi nghĩ, người khác chưa chắc làm theo ngươi."
"Dường như ở thế giới nào đó lòng tốt làm chuyện xấu, chuyện muốn làm, vận mệnh chính là khiến cho ngươi không bằng lòng, hình như ta bị cái vận mệnh đáng chết này hại không chỉ một lần."
"Phiền quá, vẫn là xem thử thiên phú bản mệnh của ta là cái gì, rồi đưa ra dự định tiếp theo."
Thiên phú bản mệnh còn hai ngày nữa mới thức tỉnh, Hoàng Đông Kiệt cũng không gấp, hắn đang làm quen với thân thể và nghiên cứu chân khí Tông Sư sơ kỳ trong cơ thể.
Càng nghiên cứu, hắn càng cảm thấy hứng thú với võ đạo của thế giới này.
Cảnh giới võ đạo từ thấp đến cao:
Nhập Lưu
Tam Lưu
Nhị Lưu
Nhất Lưu
Hậu Thiên
Tiên Thiên
Tông Sư
Đại Tông Sư
Thiên Nhân
Từ Hậu Thiên đến Đại Tông Sư mỗi cảnh giới lại chia thành bốn cảnh giới nhỏ, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cùng đỉnh phong (viên mãn)
Nhập Lưu đến Tiên Thiên là luyện nội lực, nội lực chuyển thành chân khí chính là Tông Sư, chân khí chuyển thành chân nguyên chính là Đại Tông Sư.
Riêng nội lực chuyển thành chân khí, Tiên Thiên đột phá đến Tông Sư, bước này đã ngăn cản bước tiến của tuyệt đại bộ phận người trong thiên hạ.
Tông Sư đột phá đến Đại Tông Sư thì càng khó khăn hơn, hiện nay Đại Tông Sư trong thiên hạ đã có bảy vị!
Hơn nữa bảy vị này còn chiếm bảy vị trí đầu trên Thiên Bảng rất lâu không lay động được.
Thiên Bảng là do Thái Tổ Hoàng của đế quốc Đại Hạ nghịch thiên làm ra, từ rất lâu rồi, Thiên Bảng đã được người trong thiên hạ tán thành.
Ngoại trừ Thiên Bảng ra, còn có bảng đơn khác từng xuất hiện, nhưng không được đại chúng tán thành, liền biến mất trong lịch sử.
Chỉ có Thiên Bảng độc tồn đến nay!
Thiên Bảng thu nhận 100 võ giả mạnh nhất thiên hạ!
Thiên Bảng
Đệ nhất danh: Trương Cửu Thiên
Tiểu sử cá nhân: Trương Cửu Thiên, đạo hiệu Thuần Dương Chân Nhân, giai đoạn đầu hắn không có tiếng tăm gì, giang hồ không có nửa điểm danh khí của hắn, hắn chỉ là một trưởng lão bình thường ở Thiên Sư Đạo.
Kết quả khi hắn 180 tuổi, thọ mệnh sẽ tận, hắn ngộ ra, hắn giống như cây già nở hoa, tu vi chảy thẳng lên, vượt qua tất cả Đại Tông Sư.
Có tài nhưng thành đạt muộn chính là nói về hắn, trong lúc nhất thời rất nhiều người coi hắn là mục tiêu chú ý, nhưng từ cổ chí kim, có tài nhưng thành đạt muộn chỉ có một mình hắn, cũng chỉ có hắn mới có thể có tài nhưng trưởng thành muộn.
Đệ nhị danh: Hoàng Thiên Thạch
Tiểu sử cá nhân: Hoàng Thiên Thạch, lão tổ thứ mười chín của đế quốc Đại Hạ, sau đó không có hậu văn nữa???
Đệ tam dang: Trịnh Thiên Tuyệt
Tiểu sử cá nhân: Giáo chủ Ma Giáo, lược~
Đệ tứ danh: Liễu Vô đại sư
Tiểu sử cá nhân: Lược~
Hạng năm: Bạch Vân Dạ
Tiểu sử cá nhân: Lược~
Tên thứ sáu: Mạch Vô Sinh
Tiểu sử cá nhân: Lược~
Đệ Thất Danh: Ngô Kỳ Thiên
Tiểu sử cá nhân: Lược~
Đệ Bát Danh: Triệu Dân Phong

Đại Tông Sư có rồi, vậy Thiên Nhân trên Đại Tông Sư có hay không. Không có, vị Thương Long Thiên Nhân cuối cùng của thế gian này đã đạo tiêu vân tán vào hơn một ngàn năm trước.
Cảnh giới cũng đại biểu cho thọ mệnh, Tiên Thiên có thể sống khoảng chừng 120 tuổi, Tông Sư có thể sống khoảng chừng 180 đến 200 tuổi, Đại Tông Sư có thể sống khoảng chừng 300 đến 400 tuổi, nghe đồn Thiên Nhân có thể sống tới ngàn tuổi trở lên.
Đại Tông Sư đã thành người mạnh nhất của thế giới này, vậy giá trị vũ lực của Đại Tông Sư cao bao nhiêu, cái này cần nói đến trên người của đế quốc Đại Vũ tiền triều.
Năm đó đế quốc Đại Vũ không biết nguyên nhân gì mà kết ân oán không chết không thôi với một vị Đại Tông Sư, dưới tình huống Đại Tông Sư không tự thân dứt ra được.
Đế quốc Đại Vũ dứt khoát phái ra quân đoàn gồm năm vạn tử sĩ tinh anh, năm vạn tử sĩ tinh anh này hình như là hơn phân nửa nội tình của đế quốc Đại Vũ bồi dưỡng ra được.
Vì không để cho Đại Tông Sư kia chạy trốn, đế quốc Đại Vũ dùng cạm bẫy dụ Đại Tông Sư kia vào trong thiên tuyến nhất mạch thế núi hiểm trở, triệt để chặn đứng đường lui của Đại Tông Sư kia.
Sau đó năm vạn tử sĩ tinh anh liều mạng tiến công Đại Tông Sư kia, tử sĩ không sợ chết, Đại Tông Sư phòng ngự quả thực mạnh mẽ, nhưng bọn hắn dùng chiến thuật biển người cũng có thể tiêu hao hết chân nguyên của Đại Tông Sư.
Đại Tông Sư kia nhìn thấy lối ra duy nhất bị chặn tuyệt, nhìn thấy trước mắt tử sĩ chi chít không sợ chết xông lên, hắn biết hắn trốn không thoát.
Thế là hắn cũng điên cuồng, không nghĩ tới đường lui, điên cuồng giết chóc kẻ địch trước mắt.
Hắn đã chết, bị hao mòn đến chết, còn năm vạn tử sĩ tinh anh của đế quốc Đại Vũ cũng chết hơn ba vạn người.
Kết quả này khiến ai cũng không ngờ tới, số lượng tử vong này cũng trở thành một cọng rơm cuối cùng áp đảo đế quốc Đại Vũ, Đại Vũ đại loạn, còn Hoàng gia cũng thừa thế xông lên đoạt thiên hạ, sáng lập đế quốc Đại Hạ.
Năm vạn tử sĩ tinh anh chết hơn ba vạn, đây là chặn tuyệt đường lui của Đại Tông Sư, thêm với biển người liều mạng tiêu hao mới có thể có được kết quả.
Đại Tông Sư của thế giới này có thể không mạnh sao!
Không chặn tuyệt đường lui, không có sự xung phong liều chết. Dùng quân đoàn vây giết Đại Tông Sư rất khó, Đại Tông Sư không phải kẻ ngốc, sẽ không cho ngươi cơ hội bao vây.
Cho dù bị bao vây, chỉ cần đường không bị phong kín hoàn toàn, một lòng muốn chạy trốn vẫn sẽ chạy thoát.
Đương nhiên, Đại Tông Sư chiến lực cao, lấy một địch vạn làm được, nhưng hơn mấy vạn thì không được, bọn hắn cũng là người, cũng sẽ bị tiêu hao mệt chết.
Chỉ cần bọn hắn không ngốc, bọn hắn sẽ không lựa chọn đối mặt với quân đoàn, chiến lược lớn nhất của bọn hắn chính là giết chết thủ lĩnh quan trọng của phe địch.
Dùng cái này khiến cho quân địch rắn mất đầu, hoặc là cắt đứt bố cục cùng kế hoạch của quân địch.
Đây mới là chiến lược đúng đắn của bọn hắn, giết một người, ngoại trừ sự tồn tại đồng đẳng cấp, có rất ít người trốn thoát khỏi sự kích sát của bọn hắn.
"Vừa nghĩ tới quân đoàn, ta liền nhớ đến Thanh Long vệ cùng Hắc Giáp quân đoàn khống chế trong tay ta, riêng Hắc Giáp quân đoàn đã có 20 vạn người rồi, số người này là đã chiếm 1 phần 7 tới 1 phần tám tổng số binh lính của toàn bộ đế quốc."
"Khá lắm, sở hữu trọng binh như vậy, chả trách nguyên thân dã tâm bừng bừng."
"Tướng quân các địa phương dụng binh tự trọng, ngoài mặt thuộc về đế quốc Đại Hạ, sau lưng e rằng có không ít người đã nương nhờ thế lực nào đó."
"Chậc chậc…Trong tay của tên cháu trai hoàng đế kia của ta e rằng cũng không nắm giữ bao nhiêu binh sĩ."


Bạn cần đăng nhập để bình luận