Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1389: Ta vừa bị một con mèo khinh thường sao?

Chương 1389: Ta vừa bị một con mèo khinh thường sao?Chương 1389: Ta vừa bị một con mèo khinh thường sao?
Phố Đồng Tử .
"Trở về nói cho chủ tử ngươi biết, mục đích của Y Nhân Tiếu rất rõ ràng, vậy thì thuận theo tự nhiên mà gia nhập!"
"Về phần tiểu tử An Trạch kia, đến giang hồ tôi luyện cũng không thành vấn đề, chờ hắn trở về, kinh thành gần như sẽ do ta quản lý, để cho ta tự tung tự tác!"
Đứng trước mặt Hoàng Đông Kiệt là tâm phúc của Trịnh Lương Tài, sau khi Hoàng Đông Kiệt hiểu rõ tình hình thì vẫy tay bảo hắn rời đi.
Tâm phúc thấy Hoàng Đông Kiệt không có căn dặn gì hắn, hắn cung kính hành lễ, sau đó trèo tường đi ra ngoài.
Hoàng Đông Kiệt đứng trong sân, thấy người của Trịnh Lương Tài đã rời đi nên bắt đầu rời khỏi sân, đi đến trước lò rèn, nằm xuống trước ghế, hắn lại là một con cá muối, bây giờ ngoài khách cũ Đường Hữu Phúc, trên con phố này đã bắt đầu có những người thử tin tưởng hắn.
Vì niềm tin chỉ mới bắt đầu được thành lập, mỗi ngày cũng không có nhiều khách hàng, chỉ có hai ba, đôi khi bốn năm khách hàng.
Đại đa số đều là những dụng cụ phổ biến như cuốc, dao chẻ củi, ...
Con mèo này thực sự dũng cảm, trong thế giới mèo nó không tìm thấy đối thủ, vì vậy nó liên đi tạc chó.
Hoàng Đông Kiệt thấy Tiểu Nguyệt Nha vén ống quần và đi chân trân, chân và mặt đều dính bùn, trên tay cầm một con cua sủi bọt, tay kia câm một con cá chạch béo núc, con bé cùng vài người bạn nhỏ đi qua trước mặt Hoàng Đông Kiệt.
"Trẻ em có tuổi thơ đúng là khác biệt, trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng!"
Bây giờ Tiểu Nguyệt Nha không còn sợ Hoàng Đông Kiệt chút nào, sau khi thè lưỡi với Hoàng Đông Kiệt xong, nó và các bạn nhỏ sôi nổi rời đi.
"Lêu lêu lêu!"
Hoàng Đông Kiệt nói, lại thấy miêu bá vương khập khiễng đi về phía mình.
"Tiểu Nguyệt Nha, cả người bẩn thỉu, lại chạy đến con sông sắp khô cạn ngoài phố Đồng Tử kia bắt cá chạch phải không?”
Tuy nhiên, Hoàng Đông Kiệt không quan tâm, dù chú mèo này dễ thương và có cá tính nhưng có thể thu dưỡng nó hay không phải xem duyên phận đã.
Hoàng Đông Kiệt thấy nó đáng thương nên thản nhiên giúp nó chữa trị vết thương, nhưng mèo là động vật lạnh lùng, một khi lấy lại được năng lực vận động thì bỏ chạy, hoàn toàn khinh thường ân nhân cứu mạng Hoàng Đông Kiệt, có vẻ rất lạnh lùng.
Hoàng Đông Kiệt đương nhiên biết con mèo này đã bị con người làm bị thương nhiều lần nên mới có tâm lý phòng thủ không tin tưởng con người.
Kết quả là nó đã bị mười con chó đuổi suốt ba con phố, khi nó xuất hiện trở lại, nó đã mình đầy thương tích nằm trước cửa lò rèn của Hoàng Đông Kiệt.
Nó ném cho Hoàng Đông Kiệt một cái nhìn khinh bỉ và bỏ đi không ngoảnh lại.
Hoàng Đông Kiệt giơ tay lên như để chào hỏi con mèo.
Tiểu Bạch cũng chính là con mèo này, nó liếc nhìn vào bên trong lò rèn, thấy một lò rèn nghèo xơ xác không có gì để ăn. "Tiểu Bạch, lại ra ngoài đi dạo!"
“Ta vừa bị một con mèo khinh thường sao!?"
Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, lộ tuyến là chạy tới lò rèn của Hoàng Đông Kiệt.
Nhóm người này đang nhắm vào hắn!
Những người trên con phố này dường như biết bọn họ và rất sợ bọn họ, Hoàng Đông Kiệt không muốn đối diện cùng với tên cầm đầu của bọn họ, hắn biết phiên toái đang đến.
Bỗng nhiên bên kia ngã tư đường có động tĩnh, bảy tám tráng hán dữ dằn đang xông vào con phố này.
Những người này kiêu ngạo vô lý, một đường đi tới gà bay chó sủa huyên náo ầm ï.
Hoàng Đông Kiệt sờ sờ cằm, lại nhìn lò rèn, cái gì cân có đều có, không phải là không có ăn, tại sao lại nhìn hắn như vậy.
Thấy tám người dữ tợn này áp sát trước mặt mình, Hoàng Đông Kiệt không khỏi thở dài trong lòng, hắn không còn cách nào khác đành phải đứng dậy đối phó.
"Các vị hảo hán, không biết..."
Hoàng Đông Kiệt còn chưa nói xong, hắn đã bị ngắt lời.
"Chúng ta là người của Dạ Mạc Bang, ngươi có biết Dạ Mạc Bang không, bây giờ chúng ta tới tìm ngươi có hai điều, nếu ngươi thức thời một chút, ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt!" "Nếu ngươi không biết điều thì hôm nay không chỉ lò rèn bị đập nát mà ngươi còn bị đánh gãy chân!"
Tên cầm đầu không nói lời nào, thuộc hạ xung quanh đã dọa Hoàng Đông Kiệt trước.
"Thức thời, thức thời mài!"
Hoàng Đông Kiệt nghe tin những người này đến từ Dạ Mạc Bang thì hơi nheo mắt lại, nhưng hắn vẫn phối hợp một chút, muốn hiểu mục đích của bọn họ.
"Hổ ca!"
Bọn cấp dưới thấy Hoàng Đông Kiệt thành thật thì gọi Hổ Ca cầm đầu.
Hổ ca, Lôi Sơn Hổ, một trong nhiều phó đường chủ của Dạ Mạc Bang, võ giả nhất phẩm, quản lý hàng chục người bên dưới.
Đường chủ, các trưởng lão, ... phải là cao thủ Hậu Thiên mới có thể đảm nhiệm.
"Hắc Háo Tử là một đầu mục thuộc hạ của ta, hắn đã mất tích, không quan trọng là hắn mất tích ra sao, nhưng hắn đã sử dụng số tiền đoạt từ bang hội!"
"Bây giờ chúng ta không tìm được hắn, có người nói ngươi có tranh cãi với Hắc Háo Tử ở đổ phường Tứ Hải, với tính cách của Hắc Háo Tử, sau đó hắn không thể không tìm ngươi gây phiền toái!"
"Nói cho ta biết, hắn có tìm ngươi không, lần cuối cùng ngươi thấy hắn là ở đâu?”
Vì chuyện của Hắc Háo Tử bị Địch Nhân Kiệt dùng quyền lực phong tỏa, người Dạ Mạc Bang Bang cũng không biết Hắc Háo Tử đã chết.
Địch Nhân Kiệt không còn lựa chọn nào khác, vì Ám Dạ Chi Chủ chỉ chơi trò thần thám với chú cháu của bọn họ, nếu có bất kỳ ai khác tham gia vào, đó sẽ là vi phạm luật chơi. Hai chú cháu Địch Nhân Kiệt vì không cho tên điên Ám Dạ Chi Chủ kia ở kinh thành xằng bậy, chỉ có thể tự mình gánh vác
Chuyện của Hắc Háo Tử liên quan đến Ám Dạ Chi Chủ, vì vậy chỉ có thể phong tỏa tin tức trước, bí mật điều tra rồi tính sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận