Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 167. Mưu sĩ sau lưng của Trấn Võ Quân




“Không sai, bọn họ đánh càng tàn nhẫn càng tốt, tốt nhất có thể đồng quy vu tận, như vậy tất cả bọn họ đều là của chúng ta.”
“Kêu người của chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, để bọn họ an tâm đánh, nếu vì chúng ta ảnh hưởng mà bọn họ đánh không nổi, vậy thì không xong.”
Phùng Lam Lỗi có nghĩ tới chuyện thừa cơ làm chút gì đó nhưng hắn biết Thiên Thần quân đối với Trấn Võ quân động thủ nhất định sẽ phái người theo dõi bọn họ cùng Bình Thế quân.
Dĩ nhiên như thế để bọn họ an tâm đánh tốt, dù sao đối với bọn họ mà nói, đây cũng là một chuyện tốt.
“Phái người tỉ mỉ bẩm báo tình hình của Thanh Châu, đặc biệt là chuyện liên quan đến Đông Vũ vương cho mấy vị đại giả Phật môn để bọn họ chú ý triều đình một chút.”
Phùng Lam Lỗi suy nghĩ một chút, lại phái người bẩm báo tình hình Thanh Châu cho Phật môn sau lưng hắn.
Bình Thế quân.
“Đánh đi, đánh càng kịch liệt càng tốt.”
“Đông Vũ vương quá cao thâm khó lường, để Thiên Thần quân đi thử nước cũng tốt. Cho dù kết cục của bọn họ như thế nào, đối với chúng ta mà nói cũng đều là chuyện tốt.”
“Tin rằng Phùng Lam Lỗi cũng giống như ta, ngồi xem bọn họ chém giết, chờ bọn họ lưỡng bại câu thương, Trấn Võ quân và Thiên Thần quân không còn là mối đe dọa nữa.”
“Bọn họ vừa rời sân, đối thủ của ta cũng chỉ còn lại Thiên Hùng quân của Phùng Lam Lỗi.” Hậu Đăng Phong cũng không thừa cơ làm chuyện gì vì hắn biết Đới Cao Hàng vì yên tâm khai chiến chắc chắn sẽ phái người theo dõi hắn.
Nên hắn dứt khoát không làm cả, để cho Thiên Thần quân cùng Trấn Võ quân đánh càng kịch liệt càng tốt, như vậy sau này đối thủ của hắn cũng chỉ còn lại có một mình Phùng Lam Lỗi. Phòng giam cứ điểm quan trọng Thiên Đỉnh Vân Nhai
“Đinh Chính Trạch, Lư Vũ Long, các ngươi đã đồng với ý ta, đầu hàng thì có thể gặp mưu sĩ Trấn Võ quân các ngươi, các ngươi không thể nuốt lời.”
Mã Niên Thắng hô to với bên ngoài.
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, chỉ bằng các ngươi cũng muốn gặp vị đại nhân đó sao, ta khinh!”
Binh lính trông coi phòng giam nhịn không được mà tức giận quát Mã Niên Thắng không thành thật.
“Hoặc là bây giờ giết ta, hoặc là để ta đi gặp mưu sĩ của các ngươi, bằng không ta không thể thành thật chờ đợi.”
Mã Niên Thắng cũng không thèm để ý sinh tử của mình chút nào, lạnh như băng nhìn tên binh lính trông coi phòng giam, ánh mắt hắn tựa như mắt của một con rắn độc vậy.
Tên binh lính canh giữ phòng giam phảng phất như bị ánh mắt rắn độc của Mã Niên Thắng dọa sợ, không có dũng khí tiếp Mã Niên Thắng.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cùng mấy đồng bọn gật đầu một cái, chạy tới xin chỉ thị bọn Đinh Chính Trạch.
“Nàu không giống ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Bị giam cùng Mã Niên Thắng còn có Hách Gia Công và Phạm Phú Ưng.
Phạm Phú Ưng cũng bị xích sắt trói thành bánh chưng, cảm thấy Mã Niên Thắng không bình thường, luôn cảm thấy Mã Niên Thắng muốn làm gì đó.
Có điều hắn hỏi mà Mã Niên Thắng không thèm để ý tới.
“Có lẽ Mã tướng quân muốn đồng quy vu tận với mưu sĩ địch nhân.”
Hách Gia Công đoán ra mục đích của Mã Niên Thắng, nhỏ giọng nói bên tai Phạm Phú Ưng. “Thì ra đây là mục đích của ngươi, chẳng trách ngươi dễ dàng đầu hàng như vậy.”
Phạm Phú Ưng nội tâm hơi chấn động, lúc trước hắn cho rằng Mã Niên Thắng sợ chết mới lựa chọn đầu hàng, không ngờ Mã Niên Thắng trung thành với Thiên Thần giáo không thua gì hắn. Đúng vậy, mưu sĩ địch nhân quá lợi hại, nếu không giết chết hắn thì Thiên Thần quân sẽ tổn thất thảm trọng.
“Dẫn thêm ta, bên người vị mưu sĩ đó chắc chắn cao thủ như mây, dù ngươi đột nhiên bạo phát cũng không chắc có thể tập sát hắn thành công.”
“Nếu như thêm ta, xác suất hai người chúng ta bất ngờ giết chết hắn rất lớn, vì đại nghiệp Thiên Thần giáo, ngươi nhất định phải mang theo ta.”
Phạm Phú Ưng di chuyển đến bên cạnh Mã Niên Thắng, nhỏ giọng nói với hắn.
Mã Niên Thắng suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, vì thế hắn nói cho Phạm Phú Ưng một bí thuật bộc phát, lại dạy Phạm Phú Ưng cách thoát khỏi xiềng xích trên người, nói xong liền im lặng. Hách Gia Công không tán thành hành động của hai người Mã Niên Thắng cũng không phản đối, vì lúc này hắn nói gì cũng không có tác dụng, tùy ý bọn họ quyết định là được rồi.
Dù sao trong lòng hắn đã có chí quyết chết, hai người Mã Niên Thắng hành động có thành công hay không đều không ảnh hưởng đến hắn, trái phải đều là chết thì tùy tiện là được rồi.
“Đi theo ta, vương gia muốn gặp các ngươi, còn nữa, không nên làm chuyện ngu ngốc.”
Không bao lâu sau, Đinh Chính Trạch đến mở phòng giam dẫn bọn họ ra ngoài, cũng thầm nhắc nhở bọn họ không nên làm chuyện ngu ngốc.
“Vương gia? Trấn Võ quân có một vị vương gia, người bày mưu tính kế cho Trấn Võ quân chính là vương gia, hay là mưu sĩ bên cạnh vương gia?”
“Đừng làm những điều ngu ngốc? Đáng ghét, trên đời làm sao có loại người này tồn tại, lại tính toán chính xác chúng ta muốn bạo khởi tập kích hắn, đáng ghét!”
Vừa nghe Đinh Chính Trạch nói, ba người Mã Niên Thắng nháy mắt mở to mắt, nội tâm giống như bị dội một gáo nước lạnh khiến cho toàn thân bọn họ lạnh thấu.
Mưu sĩ này còn là người sao, sao mà bọn họ muốn làm cái gì mưu sĩ này cũng biết thế?
Mã Niên Thắng và Phạm Phú Ưng liếc nhau, đều có thể thấy sự uể oải trong mắt nhau, làm sao có thể tồn tại đối thủ như vậy, có khác gì xem thần là một đối thủ đâu? Khai chiến với đối thủ như vậy, Thiên Thần quân thật sự có thể đánh thắng sao?
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Đinh Chính Trạch, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt đang bận rộn sửa sang lại quân vụ.
“Đông Vũ vương, là ngươi, ngươi chính là mưu sĩ sau lưng Trấn Võ quân!”
Thấy chúng tướng Trấn Võ quân như quần tỉnh ủng nguyệt bảo vệ bên người Hoàng Đông Kiệt, mắt người không biết nói dối, thấy ánh mắt của chúng tướng quân địch nhìn Hoàng Đông Kiệt sùng bái và cung kính, ba người Hách Gia Công rất dễ dàng nhìn ra, người vì Trấn Võ quân bày mưu tính kế chính là Đông Vũ vương, mà bọn họ chính là bại trên tay Đông Vũ vương.
Hết chương 167.

Bạn cần đăng nhập để bình luận