Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 306. Phụ vương đại lừa đảo




“Hoàng Đông Kiệt, ngươi cho rằng chúng ta chết thì thiên hạ sẽ thái bình sao, ngươi nằm mơ đi, vì tiền triều còn có dư nghiệt sống sót.”
“Bọn họ cũng có đại Tông Sư tồn tại, Hoàng Thiên Thạch và Trương Cửu Thiên đều đã già, hơn nữa bọn họ đều bị trọng thương, bọn họ có thể sống bao lâu, mười mấy hay là hai ba mươi năm?”
“Ngươi vừa chết, những người tiền triều còn có thể tiếp tục ẩn nấp sao, không, bọn họ nhất định sẽ xuất hiện đoạt lại tất cả thuộc về bọn họ.”
Trịnh Thiên Tuyệt dữ tợn nói, sợ Hoàng Đông Kiệt không chết được, còn đang trong quá trình rơi xuống hắn đã huy động lực lượng chuẩn bị tự bạo.
Nhậm Thiên Hữu và Vô đại sư cũng như thế, giữ chặt Hoàng Đông Kiệt đồng thời triệu tập lực lượng chuẩn bị tự bạo.
Đột nhiên, Hoàng Đông Kiệt không còn giãy dụa nữa, khiến cho ba người Trịnh Thiên Tuyệt sửng sốt.
“Biết không, ta cũng không sợ chết, ta từng tự sát qua vài lần, nhưng cái chết của ta cũng không phải là cái chết chân chính, ta chỉ là đổi một thế giới khác sinh tồn mà thôi.”
“Các ngươi thì khác, các ngươi chết thật sự là chết.”
“Về phần dư nghiệt tiền triều mà các ngươi nói, ta biết bọn họ, ta không động tới bọn họ là vì hai nhi tử của ta cần đá mài đao.”
“Cho nên cám ơn các ngươi đã dụng tâm cùng ta diễn vở kịch này.”
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
“Đồ khốn!”
Trịnh Thiên Tuyệt còn chưa nói hết, ba người bọn họ mang theo Hoàng Đông Kiệt rơi vào trong nham thạch nóng chảy.
“Ầm!”
Cả mặt đất quay cuồng, trận động đất cấp mười khuếch tán ra bốn phía, đến lúc động đất chậm rãi dừng lại, toàn bộ Hỏa Diệm Sơn đã biến mất.
Ở giữa chỉ còn lại một hồ dung nham lớn...
Trận chiến kết thúc, quần chúng ăn dưa phụ cận Hỏa Diệm Sơn đều liên tục thở dài, thiên cổ đệ nhất mưu thánh chết, ma chủ, sát thần...cũng đều ngã xuống.
Hỏa Diệm Sơn nho nhỏ chôn vùi sáu cường giả chí cường đương thời, kết quả này khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Đông Kiệt quả nhiên đủ tàn nhẫn, vì tương lai của đế quốc Đại Hạ, lấy thân làm kế, lấy một đổi năm, cứng rắn kéo năm đại Tông Sư xuống địa ngục, chiến tích này cũng rất tàn nhẫn với bản thân.
“Một đời truyền kỳ ngã xuống, giang hồ vẫn là giang hồ sao, aiz!”
Không ít người than thở tiếc cho Hoàng Đông Kiệt, bọn họ nhìn bên bờ sông nham thạch nóng chảy sôi trào, thân ảnh lặng lẽ rời khỏi nơi đau thương này.
Hoàng cung.
“Không thể, tuyệt đối không thể, phụ vương ta thiên hạ vô địch, sao có thể?”
Sau khi Hoàng Thiên Trấn biết được tin tức, trong lòng nhất thời không thể tin được, trước khi phụ vương xuất phát cam đoan với hắn, hắn sẽ sống sót trở về, nhưng kết quả lại chờ được một cơn ác mộng như vậy.
“Lừa đảo, lừa đảo, phụ vương ngươi đại lừa đảo, hu hu!”
Hoàng Thiên Trấn thấy cảm xúc bi thương trầm mặc của đám người Lý Quý, hắn khóc tu tu.
Hắn bị phụ vương lừa gạt, kế sách vạn toàn đã nói đều là giả, phụ vương rõ ràng là ôm quyết tâm đi chết.
“Điện hạ, xin hãy bớt đau buồn, Đông Võ Vương làm tất cả đều là vì điện hạ, đối mặt với áp lực của năm vị đại Tông Sư, ngoại trừ Thiên Nhân ra thì không ai dám cam đoan mình có thể sống sót trở về.”
(Hoàng Thiên Trấn còn chưa đăng cơ, tạm thời gọi là điện hạ).
Tể tướng Trần Hoài Giang không nói thêm gì, lúc Đông Võ Vương rời khỏi kinh thành, hắn cũng đã dự đoán được kết quả như vậy.
Nhưng hắn không thể ngăn cản, không phải hắn không muốn, là thế cục không cho phép hắn làm như vậy.
Hơn nữa xuất hiện kết quả như vậy, chẳng lẽ hoàng thất lão tổ Hoàng Thiên Thạch và Thuần Dương chân nhân không dự đoán được sao, không, bọn họ đã dự đoán được.
Không ai trong số họ bước ra ngăn cản, chắc chắn là Đông Vũ vương đã đẩy lùi và ngăn họ bước ra ngăn cản.
Bằng không vì sao quân đội không có hành động, vì sao Hỏa Diệm Sơn không có người mai phục, thành viên Thánh Đình hội đều đi đâu.
Hoàng Đông Kiệt đã cố tình làm như vậy mà không nói với hai nhi tử của mình.
“Ta không muốn phụ vương quét sạch chướng ngại cho ta, không cần phụ vương...”
Hoàng Thiên Trấn cũng biết phụ vương làm tất cả đều là vì hắn, nhưng hắn thật không muốn, nếu như thời gian có thể quay trở về, hắn tuyệt đối không hy vọng phụ vương một mình đối mặt với khó khăn.
“Điện hạ, đây là thư vương gia để lại cho ngươi.”
Lý Quý lấy một phong thư Hoàng Đông Kiệt đã chuẩn bị trước ra cung kính đưa cho Hoàng Thiên Trấn.
Hoàng Thiên Trấn nghe được phụ vương có thư để lại cho hắn, vội vàng tiếp nhận thư mở ra xem.
“Khi ngươi thấy lá thư này, ta chắc chắn đã chết. Đừng vì cái chết của ta mà bi thương, ta làm tất cả đều vì tương lai của đế quốc Đại Hạ mà thôi.”
“Hoàng cung có không ít người biết ta đi lần này, có đi không có về. Ngươi cũng không cần oán giận những người khác gạt ngươi, là ta hạ khẩu lệnh, ngươi muốn trách thì trách vi phụ là được rồi.
“Rất nhanh ngươi sẽ đăng cơ, tha thứ cho vi phụ không thể đến tham gia đại điển đăng cơ của ngươi, có điều sau khi ngươi đăng cơ, ngươi sẽ nhận được lễ vật trước đó vi phụ để lại cho ngươi, ừm, lão đệ ngươi cũng có.”
“Món quà sẽ là gì, sau đó ngươi sẽ biết.”
“Đúng rồi, Thánh Đình vi phụ sáng tạo không đơn giản, toàn bộ thành viên đều là cường giả Tông Sư, hơn nữa vi phụ đầu tư không ít tài nguyên.”
“Tin rằng cường giả Tông Sư của hoàng cung và Thiên Sư Đạo cộng lại cũng không cường đại bằng Thánh Đình hội do vi phụ sáng tạo.”
“Nhưng vi phụ không thể để lại toàn bộ Thánh Đình hội cho một mình ngươi, nước phải cân bằng, cho nên ngươi và lão đệ ngươi mỗi người một nửa.”
“Tuy rằng Thánh Đình hội vì hai người các ngươi phân chia thành hai bộ phận, nhưng là hai thân thể một nguồn, lại là cùng một dòng máu.”
“Sở dĩ vi phụ nói như vậy là vì vi phụ đã tính qua một quẻ cho hai huynh đệ các ngươi, hai huynh đệ các ngươi sẽ đánh một trận trong tương lai.”
“Ngươi đừng không tin, chuyện tương lai không nói được chính xác, tuy rằng rất muốn ngăn cản hai người các ngươi, nhưng chuyện tương lai vi phụ không quyết định được.”
“Bây giờ chỉ có thể hy vọng hai huynh đệ các ngươi mặc kệ tương lai vì chuyện gì mà đánh nhau, đều phải để lại đường sống.”
“Được rồi, vi phụ nói nhiều như vậy, làm tốt hoàng đế của ngươi đi.”
“Nếu như ngươi không đủ tư cách, bị dư nghiệt tiền triều kéo xuống ngựa thì chỉ có thể trách chính ngươi vô dụng.”
Thư xong rồi!
Đọc xong những nội dung này, Hoàng Thiên Trấn sửng sốt chốc lát, nội dung thư này cho biết tương lai hắn và đệ đệ sẽ đánh nhau, dư nghiệt tiền triều còn tồn tại.
Hết chương 306.

Bạn cần đăng nhập để bình luận