Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 262. Khai chiến




“Các ngươi muốn làm gì, bắt lấy ta, dùng ta bức bách phụ vương ta hiện thân, đây chính là nhân từ của Phật Môn các ngươi sao?”
Hoàng Thiên Khải nội tâm chua xót, hắn biết Đại Phật tự lại tới, vậy chắc chắn đã có chuẩn bị đầy đủ, hắn và Nhậm Vân Nhi dường như là trốn không thoát.
“Ngươi sai rồi, Phật Môn chúng ta sẽ không động thủ với một người vô tội, người chúng ta tìm không phải ngươi, là nữ la sát bên cạnh ngươi.”
“Nữ la sát, ngươi giết người vô số, dưới tay không biết có bao nhiêu oan hồn tồn tại, nếu cứ tiếp tục mặc kệ ngươi, sẽ chỉ gây nguy hiểm cho giang hồ.”
“Đáp ứng yêu cầu của người trong thiên hạ, Phật Môn chúng ta mở đại hội trừ ma xử phạt ngươi, Phục Ma viện chúng ta đi một chuyến, ngươi nên nếm trả tội nghiệt đào thiên mà ngươi phạm phải.”
Đại Phật tự - Phục Ma viện, Phổ Trác đại sư đặt tầm mắt trên người Nhậm Vân Nhi. “Ngươi...Phật Môn các ngươi thật sự là ngụy quân tử, các ngươi cho rằng ta nhìn không ra, mặt ngoài các ngươi nhắm về phía Vân Nhi mà tới, thực tế các ngươi là nhắm tới phụ vương ta.”
“Cái gì mà đại hội trừ ma, bây giờ các ngươi bắt Vân Nhi đi, chắc chắn biết ta sẽ đi cứu Vân Nhi. Ở Phật Môn các ngươi cứu người tất sẽ mạo hiểm, các ngươi đang dùng an nguy của ta bức bách phụ vương ta hiện thân.”
“Để các ngươi vây giết phụ vương ta!”
Hoàng Thiên Khải cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh đoán ra mục tiêu chân chính của Phật Môn, đây là dương mưu(*), một người sáng suốt đều có thể nhìn ra dương mưu.
(*) Dương mưu được các nho gia bàn đến đó là cái mưu của người có nhân, tức là khi mưu sự thì không được hại người mà chỉ dựa trên trí tuệ của mình để thắng đối phương chứ không phải là bằng những âm mưu thủ đoạn tàn bạo của những kẻ tàn ác. Nhưng trong trường hợp này chỉ Phật Môn lấy mưu kế quang minh chính đại trừ hại cho võ lâm mà ngầm hãm hại Đông Võ Vương, bề ngoài là dương mưu nhưng thực chất đó cũng là âm mưu.
“Chúng ta không biết ngươi đang nói gì, xin ngươi đừng ngăn cản chúng ta bắt người.”
Phổ Trác đại sư nói xong phất tay để các tăng nhân khác động thủ, Hoàng Thiên Khải còn muốn ngăn cản nhưng hắn vẫn quá yếu, không đánh được mấy chiêu đã bị một tăng nhân đè trên mặt đất không thể động đậy.
Nhậm Vân Nhi cũng giãy dụa một hồi nhưng cường giả Tông Sư của Phật Môn thật sự quá nhiều, rất nhanh nàng thất bại, bị người của Phật Môn bắt được.
“Đại hội trừ ma bảy ngày sau, đến lúc đó chúng ta sẽ mời anh hùng thiên hạ đến chứng kiến nữ la sát phục pháp như thế nào.”
“Nữ la sát là bằng hữu của ngươi, đến lúc đó ngươi cũng có thể đến gặp bằng hữu của ngươi một lần cuối cùng.”
Phổ Trác đại sư thấy các cường giả Phật Môn bắt được Nhậm Vân Nhi, còn không quên nhắc nhở Hoàng Thiên Khải thời gian diễn ra đại hội trừ ma.
“Các ngươi đê tiện, các ngươi vô sỉ!”
Hoàng Thiên Khải sao còn không nghe ra ý của vị hòa thượng này, không phải là nói cho hắn biết: Ngày đó chúng ta sẽ giết nữ la sát, muốn cứu nàng, mau dẫn phụ vương ngươi tới đi. “Thiên Khải, không cần quản ta, ngàn vạn lần không được để phụ vương ngươi đến cứu ta, Phật Môn đang ép phụ vương ngươi hiện thân.”
Nhậm Vân Nhi suy yếu hô lên với Hoàng Thiên Khải.
Chỉ có điều nàng nói xong câu đó đã bị cường giả Phật Môn đánh ngất.
“Vân Nhi, đáng ghét, lũ lừa trọc này, các ngươi thật sự là ngụy quân tử từ đầu đến cuối!”
“Vì bức bách phụ vương ta hiện thân, lại không muốn bị mang tiêng xấu, không bắt ta mà ngược lại bắt Vân Nhi mở đại hội trừ ma gì đó, các ngươi, các ngươi...!”
Hoàng Thiên Khải không ngừng mở miệng mắng to.
Phổ Trác dùng ánh mắt ra hiệu tăng nhân khống chế Hoàng Thiên Khải, tăng nhân hiểu bèn đấm vào bụng Hoàng Thiên Khải.
Mắt Hoàng Thiên Khải trợn to, thân thể ngã xuống đất không dậy nổi, đau đớn khiến hắn nói không nên lời.
Thấy Hoàng Thiên Khải im lặng, Phổ Trác đại sư không nói gì, để lại một câu A Di Đà Phật rồi dẫn người rời đi.
Một lát sau, Hoàng Thiên Khải miễn cưỡng đứng lên muốn đuổi theo nhưng hắn đã không thấy bóng người.
“Làm sao bây giờ, đi tìm phụ vương? Không được, Phật Môn làm tới bước này nhất định là chuẩn bị chu đáo, nói không chừng Ma giáo và các thế lực siêu nhiên khác cũng tham dự vào trong đó.”
“Ta không thể để phụ vương mạo hiểm, nhưng ta nên cứu Vân Nhi như thế nào đây.”
Hoàng Thiên Khải đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ hồi lâu, hắn không nghĩ ra cách gì cứu Nhậm Vân Nhi.
Nhưng hắn cũng không ngồi chờ chết, hắn nhanh chóng xuất phát về phía Đại Phật tự, ý đồ dựa vào lực lượng cứu nhậm Vân Nhi.
Ngày Nhậm Vân Nhi bị bắt đi, Đại Phật tự cố ý dành thời gian đại hội trừ ma, còn siêng năng mời thiên hạ anh hùng tới tham gia.
Khi biết đối tượng trừ ma lần này của Phật Môn là nữ la sát, người trong thiên hạ đều hưng phấn, vì sự kiện Thương Long kiếm, bọn họ đều biết nữ la sát là nữ nhân của nhi tử út của Đông Võ Vương.
Lần dương mưu này, Phật Môn cuối cùng cũng muốn ra tay với Đông Võ Vương.
Nhất thời, thiên hạ nóng lên, một đám anh hùng hảo hán đều xuất phát về Đại Phật tự.
Tất cả họ đều đi xem kịch, bọn họ tin rằng vở kịch chắc chắn rất thú vị.
Triều đình.
“Lão tổ, người sáng suốt đều nhìn ra được, Phật Môn đang bức bách phụ vương ta hiện thân, bọn họ muốn gây bất lợi cho phụ vương ta, chúng ta nhất định phải ngăn cản bọn họ.”
“Ta kiến nghị trước khi đại hội trừ ma mở ra, phái cường giả cứu Nhậm Vân Nhi ra, hoặc là chúng ta phái đại quân vây quét tới bức bách Đại Phật tự giao người ra.”
Hoàng Thiên Trấn đề nghị Hoàng Thiên Thạch.
“Ngươi suy nghĩ vấn đề quá đơn giản, phái cường giả cũng không thể cứu Nhậm Vân Nhi ra được, ngươi cho rằng Đại Phật tự sẽ không đề phòng chuyện này sao?”
“Hơn nữa lần này không chỉ là Đại Phật tự tính kế phụ vương ngươi, Ma giáo cũng ở trong đó, về phần còn có thế lực siêu nhiên khác hay không thì không biết.”
“Về phần ngươi nói, phái đại quân vây quét bức bách Đại Phật tự giao người ra, ngươi đây là công khai khai chiến với Đại Phật tự sao?”
“Chuyện này không được, không nói Ma giáo và các thế lực rục rịch khác tồn tại, chúng ta còn cần thời gian khôi phục lực lượng, không thể bây giờ lấy cứng đối cứng.”
“Quan trọng nhất là nếu chúng ta phái đại quân đi cứu một nữ la sát giết người vô số, ngươi muốn người trong thiên hạ đối xử với chúng ta như thế nào?”
“Phụ vương của ngươi thật vất vả mới thay đổi thái độ của người trong thiên hạ đối với chúng ta, ngươi làm như vậy là muốn cho danh vọng của chúng ta rơi xuống vạn trượng hay sao?”
Hoàng Thiên Thạch lắc đầu nói.
Hết chương 262.

Bạn cần đăng nhập để bình luận