Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1430: Để ta an ủi trước

Chương 1430: Để ta an ủi trướcChương 1430: Để ta an ủi trước
Khoan đã, bọn họ nghe được cái gì, hắn nói hắn là cường giả Tiên Thiên hậu kỳ, đùa giỡn cái gì vậy, không thể nào.
Cường giả Tiên Thiên hậu kỳ đều chướng mắt tổ chức Bất lương Nhân nho nhỏ, làm sao có thể lòi ra một cường giả Tiên Thiên hậu kỳ muốn trở thành bất lương soái bọn họ chứ.
Đó là cường giả Tiên Thiên hậu kỳ, phải biết chỉ có một vài cường giả Tiên Thiên hậu kỳ trong kinh thành, người trước mặt ngươi nói hắn là cường giả Tiên Thiên hậu kỳ.
Hỏi ai, ai dám tin.
Không phải nói thiên hạ không có cường giả Tiên Thiên hậu kỳ khác mai danh ẩn tích.
Chỉ là Bất Lương Nhân bọn họ miếu nhỏ, còn không thỉnh được cường giả Tiên Thiên sơ kỳ, bỗng nhiên có một đại lão mạnh hơn Tiên Thiên sơ kỳ tới, bọn họ làm sao dám tin.
Mấu chốt đại lão này vẫn là không mời mà tới.
Mặt khác bọn họ cảm thấy biểu cảm của bọn người Lý Quý quá giả tạo, để người được bọn họ chọn thuyết phục hơn, thậm chí còn thực hiện diễn xuất ngạc nhiên cường điệu như vậy.
Người đánh cá, người canh gác và đồ tể vừa đứng dậy thì một cảm giác bị áp bức ập đến, hai chân của bọn họ gần như quỳ xuống.
Hai người bọn họ không lên tiếng, chuẩn bị xem bọn người Lý Quý rốt cuộc như thế nào.
Cảm giác áp chế đáng sợ đột nhiên bộc phát, khiến thân thể mọi người chấn động, đồng tử co rút mạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoàng Đông Kiệt ...
Hoàng Đông Kiệt không lên tiếng, ngón trỏ gõ lên mặt bàn, sau đó cảm giác áp bức thuộc về cường giả Tiên Thiên hậu kỳ bao phủ toàn trường.
Ngư dân, người canh gác và đồ tể đứng dậy, bọn họ không thể nhịn được nữa, chuẩn bị làm khó dễ Hoàng Đông Kiệt.
Vẻ mặt giống như nhìn thấy ma.
Lừa ai chứ, Hạ Thường Thái và Vạn Hải Hùng cũng cảm thấy có chút giả tạo, một đại lão Tiên Thiên hậu kỳ cũng không thể không có tiếng tăm gì, cho dù có một đại lão Tiên Thiên hậu kỳ không màng danh lợi thì hắn cũng không có lý do gì để xuất hiện ở đây.
Hắn thật sự là đại lão Tiên Thiên hậu kỳ. Cảm giác áp bức của đi lão còn đáng sợ hơn so với thủ lĩnh tổ chức sát thủ của bọn họ, vậy còn cần nghi ngờ cái gì.
Đúng lúc này, tim bọn họ đập nhanh hơn, thân thể run rẩy, thở hổn hển, ánh mắt hoảng sợ bối rối nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Thật sự, hóa ra là thật sự!
Cũng may trước đó bọn họ dùng cả hai tay chống đỡ bàn mới không có cảnh tượng không chịu nổi lộ ra.
Lúc này Tào Hạo Vũ và Triệu Vinh Phi cũng sửng sốt, bọn họ không thể tin có ngày bọn họ sẽ phải đối mặt với đại lão Tiên Thiên hậu kỳ.
Trò chơi nhân gian cũng không phải chơi như vậy.
Bất cứ ai cũng có thể thấy vẻ khó tin và khiếp sợ trong mắt Khương Liên Vân, nếu nàng không che mặt, chắc chắn có thể nhìn thấy cái miệng nhỏ quyến rũ của nàng đang mở to.
Nhưng chỉ có dạng này mới làm bọn họ sợ muốn chết, đang êm đẹp, làm sao có thể có một đại lão như vậy đến tổ chức Bất Lương Nhân của bọn họ, còn nhất định phải làm bất lương soái, chuyện này không hợp lý, cũng không có lý do, hắn có ý đồ gì chứ.
Hạ Thường Thái và Vạn Hải Hùng cũng trợn tròn mắt, vị đại lão Tiên Thiên hậu kỳ này từ đâu lòi ra?
"Tiếp tục với chủ đề vừa rồi, ta làm bất lương soái, ai đồng ý, ai phản đối?"
Hoàng Đông Kiệt kêu một tiếng ngồi xuống, mọi người đều thành thật, không chỉ có ngư dân, mà cả người canh gác và đồ tể cũng run rẩy ngồi xuống, ngay cả bọn người Lý Quý cũng tìm một cái ghế để ngồi xuống.
"Ngồi xuống!"
Thấy tình hình cũng được rồi, Hoàng Đông Kiệt dừng lại, thu lại cảm giác áp bức.
Những người khác lúc này đều ra dáng con người, một đám ngồi thẳng người, khiêm tốn chờ đợi lời nói tiếp theo của Hoàng Đông Kiệt.
Cơ thể đạo sĩ điên Bạch Thu hơi cứng đờ, không biết hắn lấy bình rượu ở đâu ra, rót vài ngụm uống lấy uống để hòng đè nén chấn động.
"Người phản đối có thể đứng lên nói cho ta biết vì sao ngươi không chọn ta?"
Hoàng Đông Kiệt nói lời này, ai còn dám đứng lên.
Ngày trước bất lương soái không có một người Tiên Thiên nào, bọn họ mới không kiêng nể gì, hiện tại lòi đâu ra một Tiên Thiên, còn là Tiên Thiên hậu kỳ.
Không nói bọn họ hiện tại hồi hộp gần chết, thậm chí sau ngày hôm nay, thế lực phía sau bọn họ còn phải lo lắng, nghĩ cách kết giao với vị đại lão này.
Đắc tội hắn, nghĩ sao vậy, cái giá phải trả không phải thế lực nào cũng có thể chịu được.
"Xem ra không ai phản đối, ừm, từ nay về sau ta chính là bất lương soái!".
Thấy không có ai đứng lên phản đối, Hoàng Đông Kiệt không ngạc nhiên, tuyên bố từ nay về sau sẽ trở thành đại soái của Bất Lương Nhân.
Bọn người Nhậm Chí Viễn thật bất đắc dĩ, bọn họ là một trong ba mươi sáu sao Bắc Đẩu, một trong những nhiệm vụ của hắn là bỏ phiếu chống lại tất cả những người có ý định trở thành bất lương soái.
Nhưng lần này, bọn họ không thể ngăn cản, vì người muốn trở thành bất lương soái chính là cường giả Tiên Thiên, còn là Tiên Thiên hậu kỳ.
Một đại lão cấp bậc này, bọn họ lấy cái gì phản đối, trừ phi bọn họ không muốn sống nữa. Chuyện này đã không còn nằm trong sự khống chế của bọn họ, bọn họ chỉ có thể chờ đợi thế lực sau lưng, xem thái độ của thế lực phía sau bọn họ.
"Đại, đại soái, thuộc hạ có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không?”
Tào Hạo Vũ thận trọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận