Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1635: Chia của cải

Chương 1635: Chia của cảiChương 1635: Chia của cải
"Nếu các ngươi đoán đúng, tại sao hắn phải làm như vậy!"
Ngụy Thiên Huy thấy vẻ mặt của những người khác, cảm thấy cảnh này có chút giống như những người khác thông minh, chỉ có hắn là kẻ ngốc, khiến hắn không khỏi dùng giọng điệu tức giận phản bác.
"Có thể hắn là muốn dẫn chúng ta xem hết sự tích cuộc đời hắn, hoặc chỉ đơn giản là để chơi chúng ta!"
"Tất nhiên, cũng có khả năng là chúng ta tự cho là đúng, hắn thật sự có bảy bảo vật quan trọng, có người đến trước chúng ta lấy mất ba bảo vật!"
Tần Vương Lý Vũ nói.
"Được, ngươi không cho ta kiểm tra, được thôi, vậy để ai đến?"
Ngụy Thiên Huy biết bọn người Tần vương đang phòng ngừa hắn, sợ hắn kiểm tra bốn cái hộp đó rồi chơi trò tráo đổi.
"Vì công bằng, việc kiểm tra bốn cái hộp đó không thể qua tay chúng ta. Ta đề nghị hoặc là để La Phi Ngư đến hoặc là để Bất Lương Nhân đến!"
Hiện trường có sáu vị Thông Sư chí cường, Phó Cực Thiên là vì tò mò mà vào, không tham gia bỏ phiếu, năm người có ba phiếu chọn La Phi Ngư, cục diện đã định.
Nếu bốn cái hộp mở ra bảo vật quan trọng, khó tránh khỏi sẽ có người trở mặt tại chỗ.
"La Phi Ngư” x2.
Tần Vương Lý Vũ chọn trước, Bất Lương Nhân là người của bất lương soái, hắn không mấy vui vẻ, còn không bằng chọn La Phi Ngư.
“Ta chọn La Phi Ngư, các ngươi thì sao?”
La Phi Ngư là công thần lớn, Cổ Đạo Kiệt và Dư Tắc An đồng thanh chọn hắn.
Tân Vương Lý Vũ vẫn đề phòng khác Thông Sư chí cường, cho dù trước khi vào mộ đã nói ổn thỏa, nhưng của cải động lòng người.
Thần binh, hai thanh thân binh một thanh Lạc Nhật, một thanh Sơn Hà không trách được hai thanh thần binh này mất tích mấy chục năm, hóa ra là chôn cùng đạo thánh đời trước.
La Phi Ngư miệng nói như vậy nhưng hắn không dây dưa mà tiến lên kiểm tra cái hộp dài đầu tiên, vừa ngửi vừa gõ, xác định bê mặt hộp không dính độc, bên trong rất có khả năng không có ám tiễn.
Hắn mới cẩn thận mở ra, rất nhanh cái hộp dài mở ra, lộ ra bảo vật bên trong.
"Đều đã tốn hết tâm tư vào đây rồi, còn không tha cho ta, các ngươi không sợ mở hộp ra có ám tiễn bắn ra lấy mạng ta sao!"
Từng người dùng ánh mắt thúc giục La Phi Ngư, bảo hắn nhanh chóng mở cái hộp thứ hai. Hoàng An Trạch đối với việc cái hộp dài đầu tiên mở ra hai thanh thần binh cũng không bất ngờ. Ở thời điểm lão sư hắn còn chưa rèn ra thần binh, thiên hạ này vốn đã có thần binh, chỉ là số lượng cực kỳ ít ỏi.
Nhưng bọn họ đều có thể nhãn nhịn sự kích động trong lòng, không đụng vào thần binh, đợi đến khi tất cả các hộp đều mở ra rồi mới tiến hành thương lượng phân chia.
Tiếp theo bọn họ càng mong chờ bảo vật trong cái hộp thứ hai.
Cái hộp dài đầu tiên mở ra hai thanh thần binh khiến mọi người đều sáng mắt.
Bây giờ nhìn thấy hai thanh thần binh không phải do lão sư hắn rèn ra, trong lòng hắn không hề dao động, dù sao cũng là đạo thánh đời trước.
"Tân vương, ngươi đã hứa với chúng ta, tìm được Kim Tàm Cổ sẽ trả lại cho chúng tai" Bởi vì trong chiếc hộp này đựng thánh cổ của bọn họ, đó là Kim Tàm Cổ.
Trong hộp là một chiếc hộp nhỏ hơn nữa, nhìn thấy chiếc hộp này, những người của Ngũ Độc Giáo vô cùng phấn khích.
La Phi Ngư không hề mất cảnh giác, tiếp tục kiểm tra chiếc hộp nhỏ hơn thứ hai, thấy không có vấn đề gì, hắn mới mở ra.
Bọn họ không cảm ứng nhầm, những con cổ trùng trên người bọn họ gần như đều đã im bặt, chiếc hộp này không phải là thánh cổ Kim Tàm Cổ của bọn họ thì là gì.
Hắn được mệnh danh là thánh trộm mạnh nhất trong lịch sử, không có gì lạ khi trong ngôi mộ có những bảo vật còn tốt hơn cả hai thanh thần binh.
Giáo chủ Ngũ Độc Giáo Lạc Vĩnh Thiên đè nén sự kích động trong lòng nhìn về phía bọn người Tần vương, hắn không chỉ sợ Tần vương sẽ trở mặt vô tình, coi lời đã nói như gió thoảng, hắn còn sợ những Tông Sư chí cường khác sẽ để mắt đến Kim Tàm Cổ của bọn họ.
Hoàng An Trạch biết Lạc Vĩnh Thiên là phụ thân của Lạc Nhu Vân, cũng đoán ra được nỗi lo của Lạc Vĩnh Thiên, hắn có mối quan hệ của Lạc Nhu Vân, hắn đương nhiên hy vọng Lạc Vĩnh Thiên có thể bình an vô sự có được Kim Tàm Cổ. Vì vậy, hắn nhìn về phía những Tông Sư chí cường khác, nếu những Tông Sư chí cường khác có ý định với Kim Tàm Cổ, hắn có thể nhờ sư phụ của hắn giúp đỡ Ngũ Độc Giáo.
Nếu Tần vương giả ngây giả dại, không thừa nhận lời hứa trước đó thì sẽ rất phiên phức, một khi Tần vương không thừa nhận, những Tông Sư chí cường khác chắc chắn sẽ hưởng ứng giữ lại Kim Tàm Cổ của Ngũ Độc Giáo, đến lúc đó sư phụ của hắn chỉ có một mình, cũng không thể làm gì được.
"Đó là đương nhiên, bản vương nói được làm được, nhưng nếu người khác có ý định với Kim Tàm Cổ thì bản vương sẽ không quản được!"
Tần vương Lý Vũ nói xong, cố ý nhìn Kiếm Hào Võ Huyền Hào, Quyền Tôn Ngụy Thiên Huy bọn họ một cái.
Kiếm Hào Võ Huyền Hào và Quyên Tôn Ngụy Thiên Huy không phải là kẻ ngốc, Tần vương đây là đang khích chiến, để cho các môn phái giang hồ bọn họ đánh nhau đến mức tổn thương nguyên khí, để cho triều đình bọn họ thừa nước đục thả câu.
Không nói đến việc bọn họ sẽ không mắc mưu này, cho dù thực lực của Ngũ Độc Giáo không bằng bọn họ, nhưng đắc tội với Ngũ Độc Giáo thì cũng tương đương với đắc tội với toàn bộ Miêu tộc.
Bọn họ là Tông Sư chí cường, tuy rằng không sợ cổ trùng của Miêu tộc, nhưng đệ tử của bọn họ lại sợ, hoàn toàn không cần thiết kết thù với Miêu tộc.
Cho dù Kim Tàm Cổ có thật sự như lời đồn, có công dụng khởi tử hồi sinh, bọn họ có được cũng sẽ không sử dụng.
Biết đâu còn bị Kim Tàm Cổ chui vào trong cơ thể bọn họ, ăn sạch nội tạng của bọn họ.
Tóm lại bọn họ đến đây là để chia của cải, không phải đến để kết thù với các thế lực khác, hơn nữa thế lực này còn là Miêu tộc biết sử dụng cổ thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận