Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 863. Hung tàn!




“Ngươi, ngươi đã làm gì thế?”
Bọn người Tiến sĩ ZS đều sửng sốt, bọn họ cho rằng Mạt Nhật có mạnh hơn cũng sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đối phó được.
Ai ngờ đối mặt một cái, nó tiêu thất, này quả thực đánh cho bọn họ một cái trở tay không kịp “Không có gì, chỉ là giam cầm nó thôi!”
Hoàng Đông Kiệt vì tiết kiệm thời gian đã phối hợp với chư thần cấm vực giam cầm nó trong thế giới gương.
“Cái gì!”
Bọn người Chủ Đại Xà thần bí cảm giác bọn họ chống lại Mạt Nhật chính là một sai lầm, Mạt Nhật này chơi không đúng kịch bản chút nào.
Bất kể bọn họ làm gì, hắn cũng không theo kế hoạch của bọn họ.
“Quá mạnh nên chơi cái gì cũng không vui!”
“Quên đi, đã đến lúc nên tiễn các ngươi một đoạn đường !”
Hoàng Đông Kiệt cũng không thèm để ý đến cửa thanh đồng, nhanh chóng bay lên trời cao, linh năng phun ra, trên trời xuất hiện những tấm gương dày đặc.
Không chỉ khu vực này mà những tấm gương dày đặc cũng xuất hiện trên bầu trời trên một phần ba toàn bộ vực ngoại.
Những người khác không đoán được Mạt Nhật muốn làm gì, nhưng một giây tiếp theo, bọn họ đã biết Mạt Nhật muốn làm gì.
Chỉ thấy từng viên đạn hạt nhân ló ra từ những tấm gương phẳng, mọi người trên khắp thế giới đều im lặng.
Một mặt gương liền đại diện cho một viên đạn hạt nhân, đầy trời có vô số trương gương, đạn hạt nhân của các nước trên thế giới cộng lại cũng không nhiều bằng Mạt Nhật.
“Đùa, đùa gì vậy?”
“Là giả, nhất định là giả. Làm sao Mạt Nhật có nhiều đạn hạt nhân như vậy!”
“Ngoan, hình như ta chưa tỉnh dậy!”
Mọi người trên khắp thế giới kinh ngạc hô lên, rõ ràng là bị Mạt Nhật dọa cho sợ hãi.
Chưa kể người dân khắp nơi trên thế giới, tổng thống các nước trước đây từng nhắm tới Hoàng Đông Kiệt thấy cảnh tượng này đều trợn tròn mắt...
Không ai trong số bọn họ nghĩ rằng Mạt Nhật có thể đạt được bước này, biến hư ảo thành hiện thực, phóng ra vô số đạn hạt nhân.
Tổng thống các nước đột nhiên cảm thấy không nên khiêu khích Mạt Nhật, đây là cái gì, rõ ràng là kho hạt nhân di động.
Ai châm lửa cũng có thể phát nổ.
Lúc này bọn bọn họ cảm thấy Mạt Nhật bị Diệu Hạ kiềm chế là tốt, nếu không Mạt Nhật sẽ nổi điên, ai có thể ngăn cản Mạt Nhật.
“Mạt Nhật là kẻ điên, hắn muốn tiêu diệt tất cả chúng ta!”
“Kết thúc rồi, lẽ ra ta không nên đến vực ngoại này!”
“Mạt Nhật, ta nguyền rủa ngươi!”
So với mọi người trên thế giới, những người sống vực ngoại là khổ nhất.
Dù từ lâu bọn họ đã quen vực ngoại cá lớn nuốt cá bé và thấy người chết nhưng khi thấy đạn hạt nhân xuất hiện trên đầu, bọn họ chửi bới ngay tại chỗ.
Phạm vi phủ sóng quá rộng, bom hạt nhân xuất hiện trên bầu trời hơn một phần ba phạm vi bên ngoài.
Mạt Nhật sẽ giết bọn họ.
Dù hai phần ba diện tích còn lại không bị bom hạt nhân bao phủ nhưng người dân sống ở đó vẫn hoảng sợ.
Vũ khí hạt nhân có chứa chất phóng xạ, một phần ba diện tích khu vực bị ném bom hạt nhân, diện tích còn lại của vực ngoại quanh năm sẽ phải bị bức xạ hạt nhân bao phủ.
Bọn họ muốn ngăn chặn Mạt Nhật nhưng bọn họ biết mình không thể ngăn chặn Mạt Nhật, trong lòng bọn họ dâng lên một cảm giác cô đơn và bi thương.
Hoàng Đông Kiệt thấy tất cả hạt nhân trên trời hiện ra từ gương, không chút do dự để cho hạt nhân trên trời rơi tự do.
Bản chất của vực ngoại là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, người sóng ở đây không có ai là vô tội.”
Hoặc là nói nhỏ yếu chính là một cái tội.
Đạn hạt nhân rơi như mưa, dưới ánh mắt bàng hoàng, thế giới xảy ra vụ nổ hạt nhân.
Cực quang do vụ nổ hạt nhân gây ra bao phủ mọi thứ.
Không cần xem livestream, mọi người trong hiện thực cũng có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ của vụ nổ hạt nhân và mặt đất rung chuyển.
Thật sự là hạt nhân, Mạt Nhật thực sự có thể dùng dị năng mặt gương để biến hạt nhân ảo thành hiện thực.
Mọi người trước đó còn cho rằng bầu trời đều là ảo ảnh, lúc này bọn bọn họ đều không thể ngậm miệng được.
Mạt Nhật rất hung tàn!
Trước đó không lâu mới vừa chế tạo động đất nhấn chìm một phần bảy Bắc Liệt vào biển rộng, tạo thành thương vong mấy chục triệu người.
Hiện tại lại cho nổ hạt nhân một phần ba diện tích vực ngoại.
Vực ngoại lớn hơn Bắc Liệt rất nhiều, tuy rằng long ngư hỗn tạp nhưng ở đó chỉ có nhiều người sinh sống hơn Bắc Liệt.
Những người bị vụ nổ hạt nhân bốc hơi tại chỗ, những người bị bức xạ hạt nhân ảnh hưởng, lần này thương vong do Mạt Nhật gây ra không cần phải ước tính nhưng chắc chắn là nặng nề hơn Bắc Liệt.
Sát thần!
Sát thần vô nhân đạo!
Đây là danh hiệu mà thế giới gán cho Mạt Nhật.
Vụ nổ hạt nhân chấm dứt, cửa thanh đồng biến mất, làn sóng mãnh thú từ cửa thanh đồng cũng bốc hơi sạch sẽ.
Chưa kể những con mãnh thú, xét từ những bức ảnh chụp bởi vệ tinh ngoài vũ trụ, một phần ba diện tích của vực ngoại đã biến thành bùn đen.
“Thật thú vị, vậy mà cũng có thể sống!”
Hoàng Đông Kiệt đứng trên bầu trời cao, hào quang xung quanh dường như có chức năng thanh lọc, ngăn chặn mọi bức xạ, khói và các chất ô nhiễm khác xâm nhập vào cơ thể. Hắn dùng lực lượng tinh thần của mình quét hiện trường và phát hiện vẫn còn ba sinh vật sống, điều này khiến hắn hơi nheo mắt nhìn sang.
Đó là Chủ Đại Xà thần bí, tiến sĩ ZS và Quạ Đen, bọn họ sống sót nhờ dị bảo phòng ngự. Nhưng dị bảo phòng ngự đó cũng đã đạt đến giới hạn và tan rã, bị hỏng trong giây lát.
May mắn thay, ba người này có rất nhiều thứ tốt có thể bảo vệ bọn họ khỏi bị vùng đất hoang ảnh hưởng sau vụ nổ hạt nhân.
Lúc này Chủ Đại Xà thần bí đang hưng phấn.
Lần này số tử vong đã đủ thỏa mãn hắn trao đổi tương đương.
Hết chương 863.

Bạn cần đăng nhập để bình luận