Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1103. Hung tàn




“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Hai con quái vật xé xác nhau không có bất kỳ quy tắc nào, nhưng mỗi cử động của bọn họ đều mang đặc tính dùng vũ lực phá vạn pháp, khiến toàn bộ thung lũng băng vỡ tan từng mảnh.
“Đây thực sự là đoàn trưởng của chúng ta sao!?”
Nhĩ Bối nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết nên nói gì, hắn biết đoàn trưởng biết võ công, một chiêu có thể giết dã thú, nào không hề có quy tắc giống với bây giờ, đánh nhau như lưu manh thế kia?
Thấy đoàn trưởng bất ngờ cắn cổ Vipotensa, Vipotensa hét lên đau đớn, phun long tức vào mặt đoàn trưởng.
Đoàn trưởng mặt dày, không sao!
Một giây tiếp theo, đuôi rồng của Vipotensa quấn quanh cổ của đoàn trưởng lôi kéo, đe dọa siết chết đoàn trưởng.
Đoàn trưởng cũng không khách khí, thọc hai ngón tay vào mắt Vipotensa, khiến Vipotensa đau đớn chửi rủa.
Tuy đánh nhau như lưu manh nhưng đoàn trưởng trưởng trông rất vui vẻ.
Negan Culadra Leihou ngơ ngác thấy cha đã bức Vipotensa đến nông nỗi như thế, lúc này hắn mới nhận ra sức mạnh của cha đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Nhớ lại lúc trước hắn còn khuyên bảo cha tránh một chút, thấy không khỏi buồn cười.
Bọn người Lujati vừa phấn khích vừa khiếp sợ, bọn họ rất phấn khích vì có hy vọng trả thù, nhưng bọn họ lại khiếp sợ khi thấy con người có thể đạt đến trình độ như vậy.
“Tốt nhất chúng ta nên tránh xa, thung lũng này sắp sụp đổ rồi!”
Luân Nạp thấy đoàn trưởng cùng Vipotensa chiến đấu càng ngày càng kích động, thung lũng này rõ ràng an toàn, hắn đã kêu những người khác tránh xa một chút…
“Đây, đây thực sự là đoàn trưởng của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu sao?”
“Rất hung tàn. Tộc người khổng lồ trước mặt hắn đều là phế vật!”
Các thế lực lớn thấy Hoàng Đông Kiệt giao chiến quyết liệt với Vipotensa, nhiều người dụi mắt không thể tin được, đều nghi ngờ bọn họ đang bị ảo giác.
Nhưng sau khi xác nhận nhiều lần, bọn họ đều kinh ngạc và sợ hãi, đây thực sự là một con người, hắn có thể đối đầu với cự long băng sương cho đến tận bây giờ.
Công việc tình báo trước đây của bọn họ thật kém cỏi, bọn họ vô tình bỏ sót một người lợi hại ngang ngửa một dũng giả dị loại.
Anzac Doug thấy Hoàng Đông Kiệt không hề sử dụng ma pháp mà chỉ dùng thân thể mà có thể chèn ép Vipotensa vào trạng thái chật vật như vậy thì không khỏi cảm thấy nặng nề.
Rất khó giải quyết, lần trước đối mặt với hắn lão già này cũng không mạnh như vậy, lão già trong thời gian ngắn đã trở nên mạnh hơn, hay là hắn vẫn luôn che giấu thực lực.
Hắn hy vọng là cái sau, nếu là cái trước thì giáo đình Hắc Ám sẽ không bao giờ có thể sống yên ổn được.
Bóng người bên cạnh không còn bình tĩnh như trước nữa.
Trước đây hắn chỉ biết lực lượng của ông già này từ miệng người khác, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cảm giác này hoàn toàn khác với những gì hắn biết từ miệng người khác.
Tính cường đại thể hiện qua từng cú đấm trước mặt hắn.
“Tên quái vật!”
So với những người khác, Vipotensa trải qua chấn động và sợ hãi sâu sắc nhất.
Đây là loại quái vật gì? Một thân ma lực vô tận, chỉ cần duy trì một ma pháp miễn dịch đã khiến hầu hết đòn tấn công của nó không có hiệu quả.
Như vậy còn chưa tính, nó đã phát hiện ra một điều, hắn không cần đọc chú để phát động ma pháp, mà còn là ma pháp sư đa hệ. Điều nó không thể chấp nhận nhất là một nhân loại sao lại có thể mạnh đến vậy, thể lực và lực phòng ngự ào còn cường hãn so với bộ tộc cự long của nó.
Cho đến bây giờ, móng vuốt rồng của nó vẫn chưa để lại một vết thương nào trên cơ thể ông già, ngược lại nó lại bị ông già đánh rất chật vật.
Mặc dù nó có sinh mệnh lực siêu cường có thể hồi phục vết thương ngay lập tức, nhưng nó không phải là một động cơ vĩnh cửu, nếu tiếp tục bị tiêu hao như vậy nó cũng sẽ trở nên yếu ớt.
Có lẽ vì nhận ra ông lão trước mặt có thể còn mạnh hơn dũng giả đã đánh với nó lưỡng bại câu thương nên không còn do dự nữa, nó đã giải phóng lực lượng Long tộc.
Thân thể nó bành trướng, chẳng bao lâu sau nó đã to hơn Hoàng Đông Kiệt.
Không chỉ thân thể càng ngày càng lớn, vảy rồng băng trắng trên người cũng lớn lên, bao phủ toàn thân, khí lạnh khuấy động, ngọn lửa trắng nổi lên bao bọc lấy nó.
Ngọn lửa trắng này là thiên phú của nó, mọi thứ đều có thể đốt cháy.
Ngoài ra, khuôn mặt nó cũng trở nên hung dữ, đặc biệt là hai chiếc sừng rồng trên đầu trở nên thô to mà sắc bén.
“Gầm!”
Sau khi hoa lệ biến thân, Vipotensa gầm lên với Hoàng Đông Kiệt, làn sóng âm thanh cực lớn khiến khối băng đá vụn xung quanh lập tức biến thành bột tro.
Ánh sáng trắng tỏa sáng trên hai chiếc sừng rồng dữ tợn, một quả cầu năng lượng khiến người ta tê dại cả da đầu, kinh hãi hình thành giữa hai chiếc sừng rồng.
Một chùm năng lượng hủy diệt màu trắng bắn thẳng về phía Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt không hề né tránh, phản thủ đánh ngược lại đòn tấn công của Vipotensa, phương hướng của đòn tấn công đã bị Hoàng Đông Kiệt thay đổi.
“Ầm!”
Một luồng sáng trắng bao phủ vạn vật nháy cướp đi sắc thái thiên địa, sau đó cảm giác sơn băng địa liệt truyền vào lòng mọi người.
Ánh sáng trắng tiêu tán, thung lũng xa bên phải Hoàng Đông Kiệt biến mất tạo thành một thung lũng nứt nẻ rộng bằng diện tích mặt hồ rất sâu rất sâu, Hoàng Đông Kiệt nâng lòng bàn tay lên thì thấy nó đã đông cứng thành băng.
Hắn không ngờ thay đổi hướng tấn công, đòn tấn công đã phá vỡ ma pháp miễn dịch ngoài thân của hắn, làm đóng băng lòng bàn tay của hắn.
Cũng may ma pháp miễn dịch không phải là nền tảng của hắn, thân thể cường đại mới là nền tảng của hắn, chút hàn khí này sẽ không làm tổn thương được hắn.
Chỉ thấy hắn cánh tay run lên, khối băng đóng băng trong lòng bàn tay hắn bị vỡ nát.
Vipotensa thấy Hoàng Đông Kiệt dễ dàng hóa giải công kích của nó, ánh mắt nó bỗng trở nên nặng nề hơn.
Đây là hình thái hoàn chỉnh của nó, lực lượng của nó có thể tăng lên hơn chục lần.
Cuộc tấn công lúc nãy của nó nếu bản thân nó bị trúng phải không chết cũng bị thương, thấy vẻ ngoài thoải mái của ông già nó bị chấn kinh không hề nhẹ.
Hết chương 1103.

Bạn cần đăng nhập để bình luận