Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 94. Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải BOSS!




“Nếu ngươi không trả lời ta coi như ngươi đồng ý.”
Hoàng Đông Kiệt quá đê tiện, không ai tiện đến mức này như hắn, tiện đến lẩm bẩm, tiện đến mức tự khẳng định.
“Ngươi yên tâm, ta chính là Hoàng Đông Kiệt, hứa hẹn trước kia với ngươi vẫn không thay đổi, hứa với ngươi chăm sóc hai đứa nhỏ thì sẽ chăm sóc tốt cho chúng.”
“Tuy rằng cách chăm sóc hơi kỳ quái nhưng có thể khiến cho bọn chúng có hiệu quả trưởng thành, một ít kinh nghiệm không tốt vẫn phải để bọn chúng trải nghiệm một lần.”
“Điều duy nhất ta có thể đảm bảo là ta sẽ không hố chết bọn chúng.”
Nếu hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn nghe nói như vậy, chắc chắn sẽ nói: vậy phải cảm ơn ngươi nha.
“Phần ký ức này thật sự rất tốt đẹp, ta cũng rất hâm mộ.”
Hoàng Đông Kiệt nhớ lại ký ức yêu nhau của nguyên chủ và Vương Vũ Linh, miệng hắn lộ ra vẻ tươi cười.
Mặc dù hắn không thể thực sự trải nghiệm tình yêu này nhưng ký ức này thực sự rất tốt đẹp, cho hắn những cảm xúc khác nhau.
Nhân sinh muôn màu, đây là chuyện xưa.
Còn có ba ngày nữa là đến ngày giỗ của Vương Vũ Linh, Hoàng Đông Kiệt không trở về nơi Vân Quy sơn trang an bài nghỉ ngơi mà là ở gần mộ thê tử xây dựng một gian nhà gỗ nhỏ. Người của Quy Vân sơn trang biết việc này cũng không ra ngăn cản, phảng phất chỉ cần Đông Võ vương không phóng hỏa thiêu sơn thiêu phòng, bọn họ coi như Quy Vân sơn trang không có Đông Võ vương tồn tại.
Nhà gỗ được xây dựng xong, vừa vặn không lớn không nhỏ, thừa dịp rảnh rỗi, Hoàng Đông Kiệt lại chế tạo ra không ít đồ nội thất bằng gỗ.
Hoàng hôn nhuộm đỏ nửa đường chân trời, cửa nhà gỗ bày ghế đu, Hoàng Đông Kiệt hưởng thụ sự ấm áp của hoàng hôn trên ghế đu.
“Nếu như ngươi còn sống, ngươi nhất định sẽ khoác tay ta, đầu dựa vào vai ta, híp mắt cùng ta hưởng thụ hoàng hôn này.”
Hoàng Đông Kiệt nhìn mộ thê tử đã mất, thốt ra cảm xúc không rõ.
Bỗng nhiên, Hoàng Đông Kiệt cảm giác trên mặt có thứ gì đó chậm rãi trượt, lấy tay lau, vừa nhìn đúng là nước mắt.
“Mặt trời chết tiệt, sớm muộn gì ta cũng sẽ chụp được ngươi.”
Thấy nước mắt, Hoàng Đông Kiệt đổ sai lầm cho mặt trời, trách ánh hoàng hôn quá mạnh, quá kích thích ánh mắt làm cho hắn rơi lệ.
Thẳng đến khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống núi, Hoàng Đông Kiệt đứng dậy trở về nhà gỗ, lúc đóng cửa nhà gỗ lại, Hoàng Đông Kiệt im lặng nói nhỏ một câu.
“Quả nhiên, người trốn tránh như thế nào cũng không che giấu được mặt yếu ớt.”
Nói xong cửa nhà gỗ hoàn toàn đóng lại.
Ngày hôm sau sau khi ăn đồ ăn Quy Vân sơn trang đưa tới xong, Hoàng Đông Kiệt lại nhàn nhã nằm trên ghế đu đón gió.
“Cô trượng, ta đến tìm ngươi chơi.”
Vương Quả Nhi đến, nhảy nhót đi tới bên cạnh Hoàng Đông Kiệt.
“Ngươi xác định ngươi không phải nhớ tới hồ lô đường mà đến chứ?”
Hoàng Đông Kiệt lấy hồ lô đường ra lắc lư trước mắt Vương Quả Nhi.
“Cho ta, cho ta!”
Vừa thấy hồ lô đường, Vương Quả Nhi không có hình tượng gì, bàn tay nhỏ bé vung loạn muốn lấy hồ lô đường.
Hoàng Đông Kiệt không có cách gì đối với kẻ ham ăn này, chỉ có thể lấy hồ lô đường cho nàng.
Vừa lấy được hồ lô đường, Vương Quả Nhi vui vẻ cắn hồ lô đường, ngọt ngào đến mức khiến mắt Vương Quả Nhi híp lại thành mặt trăng lưỡi liềm.
“Cô trượng, ngươi thật lợi hại nha, không chỉ biết ảo thuật, ngay cả nhà gỗ cũng có thể xây. Wow, những đồ nội thất này rất tinh tế, cô trượng, còn gì mà ngươi không biết làm hả?” Vương Quả Nhi cầm hồ lô đường ở trong nhà gỗ của Hoàng Đông Kiệt nơi này nhìn một chút, nơi kia nhìn một chút, thấy hết thảy trong nhà gỗ đều là dựa vào tay nghề của cô trượng làm ra, nàng rất kinh ngạc.
Có điều nàng chỉ nhìn một chút cũng không thành vấn đề, nhưng nàng không chỉ nhìn một chút, còn ở trong phòng gỗ không lặng lẽ lật qua đồ đạc, ngoại trừ tìm hồ lô đường còn có thể làm gì nữa.
Hoàng Đông Kiệt biết rõ mục đích của bé con đáng yêu này cũng không nói ra, tùy tiện để nàng làm bậy.
“Có rất nhiều việc ta không biết làm. Ví dụ như ta không biết chế tạo mặt trời, trong nháy mắt không biết cách đập vỡ dòng sông thời gian, và ta cũng không biết ăn vũ trụ...”
Hoàng Đông Kiệt khoe khoang.
“Cô trượng, ngươi không thể nói chút việc mà con người làm sao, nhìn những chuyện ngươi nói kìa, đó không phải là bản lĩnh thần tiên mới có sao?”
Vương Quả Nhi rất ngây thơ nhìn cô trượng một cái, ta đúng là hài tử nhưng ngươi lừa gạt người như vậy thật là quá đáng.
“Ha ha, lớn tuổi rồi không khỏi khoe khoang.”
“Cô trượng, ngươi ở chỗ này một mình không buồn chán sao?”
Vương Quả Nhi thấy bên cạnh cô trượng còn có một cái ghế đu, cũng nằm ở trên đó lắc lư. “Quen cô độc rồi, không có gì nhàm chán hay không nhàm chán.”
Hoàng Đông Kiệt cười trả lời.
“Ta thật sự không hiểu thế giới của người lớn, cô độc không phải là một chuyện rất đáng sợ sao, vì sao gia gia là như thế, phụ thân là như thế, ngay cả cô trượng ngươi cũng như thế.” Vương Quả Nhi thật không hiểu những người lớn này chịu đựng cô độc như thế nào.
“Những người mạnh mẽ thường cô đơn, đó là thế giới của người lớn.”
“Ngươi còn nhỏ, không hiểu là điều rất bình thường, chờ ngươi lớn lên, ngươi biết có rất nhiều chuyện mình không thể làm chủ được.”
Hoàng Đông Kiệt dịu dàng xoa đầu Vương Quả Nhi nói.
“Thế giới của người lớn thật phức tạp, bỏ đi, ta còn nhỏ không cần phải hiểu nhiều như vậy. Cô trượng, ta muốn nghe kể chuyện xưa, ngươi có chuyện gì kể cho ta nghe hay không?” “Muốn nghe kể chuyện sao? Ngươi tìm đúng người rồi. Cô trượng của ngươi là ta không thiếu nhất là chuyện xưa, ngươi muốn nghe loại chuyện nào?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi ngược lại Vương Quả Nhi muốn nghe chuyện gì.
Hết chương 94.

Bạn cần đăng nhập để bình luận