Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 138. Phạm phải tật cũ!




Vương Nguyên Vinh chớp chớp mắt, nữ tế này cũng quá tùy tâm đi.
Nguyên bản hắn còn tưởng rằng trong thư sẽ là trường thiên đại luận gì chứ, kết quả là một tờ giấy trắng viết hai câu, khiến cho hắn cảm thấy mất mát làm sao.
Vương Quả Nhi: “Quả nhi, cô trượng đi nhé, lần sau lại đến sơn trang làm khách, cô trượng sẽ dẫn ngươi đi du ngoạn giang hồ, không cần luyến tiếc cô trượng rời đi.”
“Cô trượng biết ngươi không phải luyến tiếc cô trượng rời đi, ngươi luyến tiếc mỹ vị của hồ lô đường trên người cô trượng.”
“Dưới gầm giường nhà gỗ của ta có một cái rương lớn, bên trong không chỉ có hồ lô đường, còn có kẹo mút do cô trượng ta chế tạo.”
“Đó đều là cô trượng cố ý để lại cho ngươi, ăn ít một chút, đồ ngọt ăn nhiều cũng không tốt.” Vương Quả Nhi vốn đối với việc Hoàng Đông Kiệt lén rời đi hơi không vui, nhưng khi nàng thấy Hoàng Đông Kiệt để lại một rương hồ lô đường thì nàng nở nụ cười.
Vương Tử Bác mở thư ra xem, bỗng nhiên hắn trợn tròn mắt, sao lại là một tờ giấy trắng, khiến cho hắn không khỏi lật qua lật lại kiểm tra tờ giấy trắng, kết quả phát hiện đây thật sự là một tờ giấy trắng.
Cô trượng, ngươi không có gì để nói với ta sao, nếu không có, tại sao còn để lại một lá thư cho ta.
Là cảm thấy rằng ta thấy ngươi để lại thư cho người khác mà không để lại cho ta, nghĩ rằng nội tâm ta sẽ mất cân bằng hay sao?
Nhưng ngươi làm như vậy thy như qua loa có lệ nha, chỉ có một tờ giấy trắng, chữ cũng không để lại một cái, đây không phải càng khiến cho người ta cảm thây mất mát hay sao.

“Biểu đệ, đây rất là tính cách của phụ vương, cho nên ngươi cũng đừng để ở trong lòng.”
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn thấy Vương Tử Bác nhiều lần lật xem kiểm tra tờ giấy trắng. Thấy tờ giấy trắng, hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn biết phụ vương lại làm chuyện kỳ quái bèn lên tiếng an ủi Vương Tử Bác.
“Cữu cữu, phụ vương đã nói gì với ngươi?”
Hoàng Thiên Trấn thấy cảm xúc vừa rồi của cữu cữu hơi thay đổi, cho rằng phụ vương nói đại sự gì trong thư khiến cho cữu cữu trở nên nghiêm túc.
“Không có gì, chỉ là một số lời nói hàng ngày.”
Vương Thiên Đoan không lộ thanh sắc đem thư từ trong tay thu lại, sở dĩ hắn xuất hiện một chút cảm xúc thay đổi là vì trên tay hắn cũng là một tờ giấy trắng.
“Trang chủ, năm người Bạch Thông Lượng cầu kiến!”
Lúc này, hạ nhân chạy tới cung kính báo.
Vương Thiên Đoan nghe xong cũng không do dự, vội vàng đi theo hạ nhân đi gặp năm người Bạch Thông Lượng.
Vương Nguyên Vinh cũng không nghĩ nhiều, dẫn cháu nội và cháu ngoại đuổi theo bước chân của Vương Thiên Đoan.
Lần nguy cơ này khiến cho Quy Vân sơn trang thấy rõ rất nhiều người, năm người Bạch Thông Lượng không để ý an nguy dứt khoát ở lại trợ giúp bọn họ.
Hành vi này sớm đã nói rõ tất cả, năm người Bạch Thông Lượng không chỉ là đại ân nhân của Quy Vân sơn trang mà còn là bằng hữu tốt chân chính của Quy Vân sơn trang.
Đối với bạn tốt, Quy Vân sơn trang đương nhiên phải dùng kính ý lớn nhất tiếp đãi, vừa nghe năm người Bạch Thông Lượng cầu kiến, Vương Thiên Đoan cùng phụ thân hắn vội vàng chạy tới gặp mặt.
“Trang chủ, lão trang chủ, năm người chúng ta cũng quấy rầy một khoảng thời gian rồi, cũng nên rời đi.”
Người một nhà Vương Thiên Đoan cùng năm người Bạch Thông Lượng vừa gặp mặt chính là một phen khen ngợi cảm kích. Sau đó gần kết thúc thì năm người Bạch Thông Lượng nói lời tạm biệt.
Vương Thiên Đoan thấy phụ thân gật đầu, cũng không nói nhiều lời ngăn cản, mắt ra hiệu cho thủ hạ mang lễ vật tạ ơn tới.
“Cái này, không được, lễ vật này quá quý giá!”
Năm người Bạch Thông Lượng thấy chúng đệ tử Quy Vân sơn trang mang tới từng rương vàng bạc châu báu và thiên tài địa bảo bày ra trước mặt bọn họ.
Trong lòng bọn họ cũng đã khẳng định đây là lễ vật Quy Vân sơn trang cảm tạ bọn họ, khi Vương Thiên Đoan nói mấy thứ này đều là tặng cho bọn họ, bọn họ vội vàng từ chối.

“Các ngươi nhận lấy đi, nếu như không có các ngươi liều mạng trợ giúp chúng ta, có lẽ người bị tiêu diệt chính là Quy Vân sơn trang chúng ta.”
“Các ngươi là đại ân nhân của chúng ta, chút lễ vật nho nhỏ này thì tính là gì, các ngươi không nhận thì chúng ta không yên tâm.”
Vương Thiên Đoan lấy lễ vật cám ơn ra, sao có thể để năm người Bạch Thông Lượng tay không rời đi, như thể hắn sẽ không dừng lại nếu năm người Bạch Thông Lượng không nhận lễ vật tạ ơn.
“Chúng ta chỉ nhận một chút thôi, nhiều thì chúng ta không cần.”
Năm người Bạch Thông Lượng liếc nhau, biết bọn họ không nhận thì rất khó thoát thân rời đi. Không có cách nào khác, bọn họ chỉ có thể ý tứ mà nhận một chút, nhiều bọn họ không cần. “Ít quá, ít quá!”
Vương Thiên Đoan thấy Bạch Thông Lượng bọn họ thật sự chỉ nhận một chút, hắn nóng nảy tiến lên, không ngừng đẩy kim ngân châu báu cùng thiên tài địa bảo lên người năm người Bạch Thông Lượng.
Cảm thấy còn chưa đủ, để hạ nhân cầm mấy bao tải, hắn rót kim ngân châu báu vào, để trên lưng năm người Bạch Thông Lượng.
Hắn cho nhiều quá, làm sao bây giờ?
Vậy thì nhận, ai lại ngăn trở tiền tài chứ?
Năm người Bạch Thông Lượng thấy thế cũng lười từ chối bèn gánh túi lớn vàng bạc châu báu trên vai.
Sau đó, họ hài lòng rời đi!
Rời khỏi phạm vi Quy Vân sơn trang, Hoàng Đông Kiệt bỗng nhiên dừng bước, có mười hai tiếng bước chân đã dần dần đến gần, xuất hiện phía sau hắn.
Hoàng Đông Kiệt không xoay người cũng không quay đầu lại, giống bối cảnh lão đại đứng ở nơi đó.
“Tham kiến thánh chủ”
Mười hai người Mạc Quy Đồ đồng loạt quỳ xuống phía sau Hoàng Đông Kiệt.
“Các ngươi diễn không tệ, nhưng cái cớ các ngươi nghĩ ra có chút vô nghĩa, có mấy thế lực nhất lưu muốn thuê các ngươi, cái cớ này có thể lấy Ma Giáo dùng tốt.”
“Ma giáo chính là vật tế thần chính quy, chỉ cần là chuyện xấu thì đẩy lên người bọn họ cũng không sai. Dù sao thế nhân đã sớm thành thói quen, các ngươi làm chi nói bừa lấy cớ.”
Mười hai người nghe xong mắt đều nhìn Cùng Vô Sinh trong bọn họ, phảng phất như đang nói cho chủ tử của bọn họ biết, là hắn bịa ra, đều là lỗi của hắn.
“Thánh chủ, Ma Giáo đã cõng nhiều nồi như vậy, chúng ta đổi khẩu vị cũng không có gì.” Cùng Vô Sinh thấy tầm mắt chủ tử truyền tới, người hoảng hốt, thật cẩn thận trả lời.

Hoàng Đông Kiệt nhìn Cùng Vô Sinh một hồi rồi thu tầm mắt trở về.
Đang lúc Hoàng Đông Kiệt muốn nói gì, trong đám người nửa quỳ có người đứng lên.
Hết chương 138.

Bạn cần đăng nhập để bình luận