Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 302. Tự hủy!




“Keng!”
Các thanh kiếm va chạm tạo ra một tiếng rách chói tai, trong nháy mắt có tia chớp và sấm sét xuất hiện, những người ở ngoại vi nhìn lén trận chiến lập tức dựng tóc gáy, bọn họ sợ hãi, bởi vì kiếm rõ ràng không có chém vào họ nhưng họ lại thấy máu thịt của mình đã bị vô số năng lượng kiếm chém ra, như thể họ đã chết rồi.
Nhưng bọn họ rất tỉnh táo, bọn họ cũng không có bị thương tổn thực sự, chỉ là tinh thần bị ảnh hưởng mà thôi, liếc mắt một cái mà bọn họ đã bị ảnh hưởng.
Hai lưỡi kiếm khổng lồ tan biến, một nhát kiếm màu đỏ mới xuất hiện.
Đối mặt với đòn chém đang ẩn nấp sau lưng, Hoàng Đông Kiệt không chút do dự mà né tránh. Né tránh cũng không quan trọng, quan trọng là mặt đất đã bị xẻ ra, rãnh phía trước không đáy ngăn cách hai miệng nham thạch của Hoả Diêm Sơn, mặt đất rung chuyển, dung nham vô tận không ngừng phun ra từ ngàn thước.
“Phật Pháp Phổ Chiếu!”
“Thiên Quỷ Phệ Tâm!”
“Vân Hải Nhất Thương!”
Bọn người Vô đại sư không cho Hoàng Đông Kiệt có cơ hội hít thở, một đám đánh tới Hoàng Đông Kiệt.
Công kích bốn phương tám hướng, sắc mặt Hoàng Đông Kiệt cũng không thay đổi, hắn đã chiến đấu chống lại bọn họ bằng thanh Thương Long kiếm của mình.
“Ầm ầm!”
Hỏa Diệm Sơn bị đánh ra một cái hố lớn, đây đều là do bọn người Trịnh Thiên Tuyệt tạo thành, vì đa số công kích của bọn họ thất bại, không có đánh tới trên người Hoàng Đông Kiệt, toàn bộ đều đánh tới trên mặt đất.
“Ầm ầm!”
Hỏa Diệm Sơn lung lay sắp sụp cuối cùng bộc phát, lượng lớn khói đặc cuồn cuộn bay ra, bao phủ nửa bên chân trời.
Nham thạch nóng chảy không ngừng phun ra từ trong khói đặc, vô số nham thạch nóng chảy rơi xuống tứ phía, nhưng những thứ này đều không ảnh hưởng đến đám người Hoàng Đông Kiệt đang giao chiến.
Bọn họ đều có tầng tầng chân nguyên bảo hộ, chân nguyên còn chưa hao hết thì những tảng đá rơi này tạm thời còn không ảnh hưởng được bọn họ.
Điều duy nhất phải cẩn thận chính là nham thạch nóng chảy đang lan tràn tới, họ giẫm lên sỏi và một ít ngọn đồi lộ ra bên ngoài và không ngừng giết chóc.
Đụng phải một cuộc tấn công dữ dội, mọi người đều bị lực lượng giải tán.
Cả đám nếu không nhảy trên đồi núi thì là nhảy lên đầu tảng đá lớn, chỉ có ánh mắt Vô đại sư hơi sửng sốt, vì hắn không có điểm rơi, đất đai phía dưới hắn đã bị nham thạch nóng chảy bao trùm. Nhưng hắn không thèm để ý chút nào, đại Tông Sư đều có năng lực bay lên không ngắn ngủi, nhưng hắn không muốn tiêu hao lượng lớn chân nguyên để bay lên không.
Vì thế hắn một quyền đánh xuống mặt đất, đất vừa bị nham thạch nóng chảy bao phủ nổ tung, lộ ra mảng đất khô nóng bên trong.
Hắn nhảy trên chỗ đất khô ráo, không đợi nham thạch nóng chảy lan tới, nhảy theo một hướng, lại đánh về phía nham thạch nóng chảy lộ ra một khoảnh đất trống khác, hắn cứ như vậy mượn đất oanh tạc cuối cùng nhảy lên được một tảng đá lớn.
“Vốn là có ba miệng núi lửa phun trào, dưới bạo lực của các ngươi biến thành bảy miệng, aiz, năng lực thay đổi địa hình của các ngươi nếu có thể chiếu phúc cho dân chúng thì tốt rồi.”
Hoàng Đông Kiệt nhìn bốn phía đều bị nham thạch nóng chảy lan tràn cũng không lo lắng, phảng phất loại tình hình này đối với hắn có cũng được không có cũng không sao.
“Hoàng Đông Kiệt, ngươi chọn mộ địa thật giống một luyện ngục, trong hoàn cảnh như vậy ta sợ ngươi cũng không muốn ngủ lâu.”
Nhậm Thiên Hữu trào phúng nói.
“Ha ha...Mộ địa của ai ở đây vẫn chưa biết!”
Hoàng Đông Kiệt vừa dứt lời thì khí tràng chung quanh lại ngưng trọng lại.
Nhiệt độ quá cao, trên trán năm người Trịnh Thiên Tuyệt đều đổ mồ hôi, nhưng bọn họ không thèm để ý mà vẫn nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt.
Hỏa Diệm Sơn không ngừng bùng nổ, vô số nham thạch nóng chảy, đá không ngừng rơi xuống, đám người Trịnh Thiên Tuyệt đều bị tảng đá đập trúng, vì trên người bọn họ có tầng tầng chân nguyên bảo hộ, khối đá tới gần bọn họ đều sẽ bị bọn họ chấn nát.
Nhưng như vậy cũng không ngừng tiêu hao lực lượng của bọn họ, chấn nát đá cũng cần lực lượng, mấu chốt là Hỏa Diệm Sơn tự do phun trào, vô số khối đá không ngừng rơi xuống, năm người Trịnh Thiên Tuyệt không dám đi xuống, đột nhiên bộc phát chém giết về phía Hoàng Đông Kiệt lần nữa.
“Kim Cương Phục Ma!”
“Phục ông nội ngươi!”
Hoàng Đông Kiệt nắm tay căng thẳng, đánh Vô đại sư bay ra ngoài, Hoàng Đông Kiệt thừa cơ hội trực diện bổ xuống con rối.
Lực lượng con rối giảm xuống cực điểm, vô lực chống đỡ được cú bổ này của Hoàng Đông Kiệt, bị Hoàng Đông Kiệt bổ từ bả vai thẳng xuống bên hông.
“Nguy hiểm!”
Sắc mặt mọi người đầu tiên là sợ hãi, sau đó đột nhiên biến đổi, bọn họ cảm giác được khí tức nguy hiểm từ trên thân con rối, trong phút chốc bọn họ bạo lui.
“Ầm!”
Con rối bị Hoàng Đông Kiệt bổ trúng hạch tâm nổ tung, uy lực cực lớn trực tiếp cuốn lấy Hỏa Diệm Sơn.
Hỏa quang chói mắt tiêu tán, đỉnh Hỏa Diệm Sơn lõm xuống, lộ ra dòng nham thạch nóng chảy cuồn cuộn sôi trào.
“Lợi hại, các ngươi thật sự là không bỏ qua một chút cơ hội đánh chết ta!”
Hoàng Đông Kiệt đứng trên tảng đá lớn nhìn vết nứt nhỏ trên Thương Long kiếm, mắt nhìn Mạch Vô Sinh và Bạch Vân Dạ bị thương không nhẹ.
Ngay nháy mắt con rối tự hủy, hai cường giả kiếm đạo Mạch Vô Sinh và Bạch Vân Dạ này lại liều lĩnh tập sát hắn.
Hắn chống đỡ được nhưng Thương Long kiếm cũng xuất hiện vết nứt nhỏ!
“Khụ khụ, lỗ lớn rồi, vậy mà lại không đắc thủ!”
Bạch Vân Dạ và Mạch Vô Sinh thấy bọn hắn đánh lén như vậy mà không thành công, lập tức cảm thấy hối hận, vết thương trên người đều vô ích.
“Không chỉ có người mới biết hoài niệm, ngay cả kiếm cũng biết, Khi nhìn thấy chủ nhân của mình tự hủy, ngươi lập tức không muốn ở một mình sao? Thôi đi, đi xuống cùng chủ nhân của ngươi đi!”
Hoàng Đông Kiệt cảm giác thật không thú vị bèn ném Thương Long kiếm vào trong dòng sông nham thạch nóng chảy.
Hết chương 302.

Bạn cần đăng nhập để bình luận