Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1455: Thôn Dược Nhỉ

Chương 1455: Thôn Dược NhỉChương 1455: Thôn Dược Nhỉ
"Thật là mùi máu tươi nồng nặc, lão đại, thôn Dược Nhi hình như đã xảy ra chuyện."
Vẹt là động vật, nó trở thành dị thú, khứu giác trở nên mạnh hơn, mùi máu tươi là ở phía trước truyền tới, còn phía trước bọn họ chính là thôn Dược Nhi mà bọn họ phải đi, nó không cần suy nghĩ, cũng biết thôn Dược Nhi đã xảy ra chuyện.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, biểu cảm dưới mặt nạ cũng không có biến hóa, mùi máu tanh này tồn tại một khoảng thời gian, nói rõ chuyện tàn sát đã kết thúc.
Thêm với hắn chỉ nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của một người, hắn liền chậm rãi mang theo con Vẹt đi tới.
Tiến vào thôn Dược Nhị, nơi đây tất cả đều là thi thể không đầu, từ cách ăn mặc trên thi thể có thể thấy, nam nữ già trẻ đều có, liếc mắt nhìn hướng đi, hơn một trăm người là có.
Người duy nhất còn sống sót, trên người hắn có mùi thuốc đông y, chắc là người hái thuốc, hắn có thể tốt số ra ngoài hái thuốc, trốn khỏi một kiếp này. Nhưng mà giờ phút này hắn rất tĩnh lặng, chết lặng kéo thi thể của các hương thân hương lý, chuẩn bị giúp bọn hắn nhập thổ vi an.
"Lão đại, mặt đất có rất nhiều dấu vó ngựa, không thể nào có nhiều cường đạo như vậy, thêm với vết chém ở chỗ cổ, rõ ràng cho thấy đao phủ trong quân tạo nên."
"Cho nên tàn sát thôn dân của thôn Dược Nhi không phải cường đạo, là Bất Lương Nhân, Lý Quý đã từng nhắc tới Thiên Ky Du Binh với chúng ta."
"Lão đại, những người khác muốn thay đổi tất cả cần đẩy ngã làm lại, còn lão đại ngươi muốn thay đổi tất cả cái này dễ dàng, một đường quét ngang là được, lão đại ngươi có muốn làm Hoàng Đế hay không?"
Vẹt nhìn hiện trường phân tích xong, trong lòng nó ít nhiều có chút khó chịu.
"Mỗi Vương Triều đến hậu kỳ lụi bại mục nát đều sẽ như vậy, quen là được."
Nó không phải lão đại nó, từng trải nhiều, trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt vẫn không biến sắc. Nó là lần đầu tiên xuyên không tới, nhìn thấy một màn trước mắt này, tâm tình khó có thể bình tĩnh đến thế nào chứ?
Mặc dù nó đã thành thói quen với thời đại mạng như cỏ rác này, nhưng nhìn thấy người của toàn thôn chỉ còn lại một người sống.
Hoàng Đông Kiệt truyền âm nói.
"Bọn họ đây là đang giết lương cướp công, lấy đầu của dân chúng phục vụ cho cường đạo lĩnh quân công."
"Con người của ta ngoại trừ hưởng thụ ra, thỉnh thoảng đào hố cho các nhân vật chính, làm một phản phái đùa bỡn thế nhân, đời này đã hoàn mỹ rồi."
"Hoàng Đế!? Quá mệt mỏi, không làm, ta là tới hưởng thụ, không phải là đến phụ trách bách tính thiên hạ này."
"Thời thế tạo anh hùng, thiên hạ này vẫn là để các nhân vật chính tới cứu vớt đi."
Con Vẹt hỏi.
"Sau này, các nhân vật chính phải khổ rồi- "
Hiện tại hắn không muốn bị người trong thiên hạ trói buộc, cũng không muốn bị văn võ bá quan cả triều quản này quản kia, con người hắn không muốn gánh chịu nghĩa vụ gì cả, chỉ muốn làm một lão lục khả ái đâm sau lưng người khác.
"Đáng tiếc, một người duy nhất có thể dễ dàng thay đổi thời đại này trong thiên hạ, lại có một trái tim phóng đãng không chịu gò bó, đùa giỡn với đời."
Hoàng Đông Kiệt đã từng làm qua mấy đời Hoàng Đế, từng hưởng thụ đãi ngộ của hoàng đế, cũng biết làm hoàng đế khổ, hôn quân và minh quân chỉ ở trong một ý niệm của hắn, nhưng hắn chán ngán làm Hoàng Đế rồi.
Con Vẹt nghĩ đến lão đại là người cái gì cũng từng trải nghiệm qua, làm Hoàng Đế đối với lão đại mà nói, vẫn thật sự không có sức dụ dỗ gì.
Hoàng Đông Kiệt là một người bao che khuyết điểm, thứ mà nhân vật chính khác nên có, nhi tử của hắn nhất định phải có.
"Mẫu thân hắn không sống tới khi kịch bản bắt đầu, ta sẽ để mẫu thân hắn sống đến khi kịch bản bắt đầu, chính là thay đổi lớn nhất, thực ra chúng ta đến đây, kịch bản vốn có đã sớm phát sinh biến hoá rồi."
Sinh nhi tử, không phải hố nhi tử, nhân sinh sẽ không có ý nghĩa gì nữa, lão đại của nó chính là loại người vô tâm vô phế này.
Con Vẹt biết lão đại nhà mình là một lão âm bức, khi lão đại nhà mình biết được Hoàng An Trạch còn thảm hơn so với hai vị nhân vật chính còn lại. Tuy rằng lão đại nhà mình không nói gì, nhưng con Vẹt biết lão đại chắc chắn bất mãn với loại kịch bản này.
"Ba nhân vật chính!? Ha, cũng phải xem ta thừa nhận ai là nhân vật chính."
"Lão đại, ba nhân vật chính thì hơi nhiều, có muốn chế tạo một nhân vật chính duy nhất hay không."
"Lão đại, chúng ta đứng ở chỗ này rõ ràng như vậy, hắn còn chưa phát hiện chúng ta, tim của hắn chết lặng đến thế nào."
Con Vẹt tạm dừng những vấn đề khác, nhìn người hái thuốc vẫn cúi đầu đào đất nói.
"Nhiệm vụ tiêu diệt cường đạo Tri Chu là tập thể thôn dân của thôn Dược Nhi ủy thác, chỉ cần thôn Dược Nhi còn có một người sống, liền tương đương cố chủ của chúng ta vẫn chưa chết hết, nhiệm vụ tiếp tục."
Hoàng Đông Kiệt duy trì thiết lập nhân vật sát thủ cao lãnh, luôn không nói gì, đầu là dùng phương thức truyền âm giao lưu với con Vẹt, ngay sau đó, Hoàng Đông Kiệt mang theo con Vẹt trên bả vai đi về hướng người hái thuốc.
Hoàng Đông Kiệt đứng ở phía sau người hái thuốc, người hái thuốc vẫn không phát hiện Hoàng Đông Kiệt đến, tiếp tục chết lặng vùi đầu đào hầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận