Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 810. Đừng bắt nạt người già có được không!




“Lên!”
Yamaguchi Masaru chỉ vào Hoàng Đông Kiệt ra lệnh tấn công.
“Gầm!”
Một quái thú cao ba đến bốn mét và các loại tiểu yêu quái khác nhau gầm về phía Hoàng Đông Kiệt, Hoàng Đông Kiệt không buồn cũng không vui, giơ tay đánh một quyền xuống đất, vô số hạt cát mịn và những hòn đá cuồn cuộn nổi lên nhét vào giữa tay hắn.
Vẫy vào những con quái thú và tiểu yêu quái đang tiến về phía trước.
Những hạt cát nhỏ xíu lúc này đặc hơn cả cơn mưa đạn do súng Gatling bắn ra, mỗi hạt cát đều bao trùm chân nguyên, khiến cho chúng cứng hơn cả những viên đạn.
Ngay khi cả hai tiếp xúc, cơ thể của những con quái thú cao lớn và những tiểu yêu quái lập tức nổ tung, biến thành mực vương vãi trên mặt đất.
“Đại Tông Sư!”
Bọn người Berset nhướng mày, nhưng nghĩ rằng Mạt Nhật sống lâu như vậy mà trở thành Đại Tông Sư thì cũng không có gì lạ.
“Ha ha, Mạt Nhật, bây giờ Jesus có ở đây cũng không cứu được ngươi đâu!”
Bọn người Thi Đồ chắc chắn dị năng của Mạt Nhật thực sự không thể sử dụng được nên cả đám đều trở nên phấn khích.
Thứ đáng sợ của Mạt Nhật là dị năng chứ không phải tu vi võ đạo.
Một Đại Tông Sư bọn họ cũng không sợ, cùng cấp độ nhưng Dị Năng Giả cấp S nhìn chung mạnh hơn Đại Tông Sư rất nhiều.
Hơn nữa, bọn họ không phải là Dị Năng Giả cấp S bình thường.
“Ngươi không cần ra tay, giao hắn cho ta, ta tự tay giết hắn. Lúc đó ta mới có cảm giác thu hoạch!”
Lời này là Thi Đồ nói. Ngoài cảm giác thành công khi giết được Mạt Nhật, hắn còn sợ bọn người Berset xuống tay không biết nặng nhẹ, hủy hoại thi thể của Mạt Nhật.
Để giữ cho thi thể của Mạt Nhật được nguyên vẹn, hắn đã tự mình đảm nhận công việc này.
Bọn người Berset cũng không từ chối, chỉ cần Mạt Nhật chết ở đây thì ai giết Mạt Nhật cũng giống nhau.
Ngoài ra, Thi Đồ là một sát thủ chuyên nghiệp nên việc chuyên môn nên để cho người có chuyên môn lo.
Tất nhiên, bọn họ cũng lo sợ khả năng Mạt Nhật sắp chết phản công.
“Mạt Nhật, để chôn vùi ngươi, ta sẽ cho ngươi lễ nghi cao nhất!”
Thi Đồ nheo mắt lại, ba chiếc quan tài sắt đen phía sau rung chuyển.
Cuối cùng tấm ván quan tài không thể giữ được nữa.
Ba thi thể cường giả cấp S bưu hãn phá quan mà ra.
“Mạt Nhật, ta tin rằng ngươi đã biết về năng lực của ta trên deep web. Ta có thể điều khiển thi thể và thậm chí khiến bọn họ mạnh hơn lúc còn sống!”
“Ta có được ba thi thể cường giả cấp S, ta vốn tưởng mình đã thỏa mãn rồi!”
“Nhưng khi thấy Mạt Nhật ngươi, ta mới nhận ra mình vẫn chưa có được bộ sưu tập hoàn hảo nhất trên đời!”
“Mạt Nhật, ta sẽ khiến cho ngươi trở thành bộ sưu tập của ta!”
Ánh mắt Thi Đồ tràn ngập cảm giác xâm chiếm, như thể Mạt Nhật là vật sở hữu của mình.
Hắn không sợ Mạt Nhật phản công trước khi chết, con át chủ bài đến từ ba thi thể cường giả cấp S của hắn, người chết không đau đớn, không mệt mỏi, càng không có nhược điểm, vì bọn họ đã là người chết rồi.
Chỉ cần thi thể tổn thương không vượt quá sáu mươi phần trăm, hắn không có gì lo lắng.
Thi Đồ thấy Mạt Nhật phớt lờ mình, nhất thời làm cho hắn có loại cảm giác bị người khinh thường, hắn là ai, hắn là Thi Đồ, một người đại diện cho bốn Dị Năng Giả cấp S, là tồn tại khó giải quyết nhất trong giới sát thủ.
Bất cứ ai có mặt tại hiện trường, cho dù là Berset, bị hắn bắt lấy cơ hội cũng có thể giết chết. Hắn như vậy, Mạt Nhật bị hạn chế dị năng cũng dám coi khinh hắn.
“Số 2, ra tay!”
Ánh mắt Thi Đồ trở nên lạnh lùng, thi sơn thi hải hóa sát khí màu đỏ bay về phía Hoàng Đông Kiệt.
Người tâm chí không kiên định đụng tới sát khí như vậy thường sợ vỡ mật, thấy Mạt Nhật không hề bị sát khí của hắn ảnh hưởng cũng không thấy kỳ lạ.
Dù sao Mạt Nhật thành danh đã lâu, là một cái đồ cổ, tâm chí đã sớm không biết đã ma luyện thành cái dạng gì rồi.
Ngay lập tức hắn yêu cầu số 2 ra tay. Con rối số 2 có hai dị năng là công kích tinh thần và tạo ra ảo giác.
Con rối số 2 khi còn sống đã gây cho hắn rất nhiều phiền toái, nếu không nhờ một cường giả cấp S khác giúp đỡ thì hắn đã không giết được số 2.
Tác động tinh thần của con rối số 2 lao về phía Hoàng Đông Kiệt, ảo ảnh cực hạn khiến thế giới thay đổi.
Bọn người Berset nhìn Thi Đồ bằng một ánh mắt khác.
Không hổ là một sát thủ chuyên nghiệp, dù công kích tinh thần và ảo giác không nhắm vào bọn họ, bọn người Berset ít nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Lúc con rối số 2 phát động năng lực, Thi Đồ và con rối số 1 đã biến mất.
Một người một thi xuất hiện từ hư không ở hai bên trái phải Hoàng Đông Kiệt, đây chính là con rối số 1 dịch chuyển tức thời.
Thi Đồ vừa xuất hiện đã đấm vào đầu Hoàng Đông Kiệt, móng vuốt độc chết người của con rối số 1 đâm thẳng vào cổ Hoàng Đông Kiệt.
“Cái gì!”
Một điều bất ngờ đã xuất hiện với Thi Đồ.
Có con rối số 2 tấn công tinh thần vào và ảo thuật làm nền, Mạt Nhật có mạnh hơn nữa muốn thoát khỏi tác động tinh thần của con rối số 2 cũng không phải là điều dễ dàng.
Chưa kể ảo ảnh của con rối số 2 không chỉ ảnh hưởng đến ngũ quan mà còn đánh lừa lòng người, nói một cách logic thì Mạt Nhật lúc này chắc chắn đang bị mắc kẹt trong thế giới tinh thần và chiến đấu với con rối số 2. Hắn và con rối số 1 đánh lén nhanh chóng như vậy, Mạt Nhật tám chín phần mười rơi vào tay bọn hắn mới đúng.
Tuy nhiên, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn Mạt Nhật đã lùi lại một bước để tránh đòn chí mạng từ hắn và con rối số 1.
“Bạn nhỏ à, đừng bắt nạt người già có được không!”
Giọng nói của Hoàng Đông Kiệt vang lên, con rối số 1 bị đá văng ra xa.
Hết chương 810.

Bạn cần đăng nhập để bình luận