Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1166. Manh Vương cách vách




"Khóa 10467?"
"Viện trưởng của chúng ta hình như cũng là tốt nghiệp khoá 10467, lão gia tử ngài và viện trưởng là sinh viên của cùng một khoá?"
Bối Nhĩ trước khi gia nhập đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, cuộc đời hắn chỉ có một đối tượng sùng bái, đó chính là viện trưởng của học viện Ma Vũ bọn họ. Dawn Downey!
Sở dĩ hắn sùng bái viện trưởng, không có gì khác, viện trưởng đủ cường đại. Cường đại đến mức có thể xưng là: Cường giả đệ nhất Nhân tộc!
Đương nhiên, trong này không bao gồm dị loại như Sứ Đồ, Dũng Giả... Đây là danh xưng có được thuộc về phạm vi thuần nhân loại.
Nhưng tuy vậy, viện trưởng cũng không thua kém chút nào so với những Sứ Đồ cùng Dũng Giả kia, cường giả đệ nhất Nhân Tộc không phải chỉ là nói suông.
Bên cạnh có một viện trưởng tràn ngập sắc thái truyền kỳ, không nói Bối Nhĩ, toàn bộ học viện Ma Vũ ít nhất có hơn phân nửa sinh viên đều coi viện trưởng là thần tượng.
Xuất phát từ sùng bái, cuộc đời của viện trưởng đương nhiên được lưu truyền rộng rãi, chính vì vậy, Bối Nhĩ nhớ rõ ràng viện trưởng cũng đã từng là học viên của học viện Ma Vũ, cũng tốt nghiệp khoá 10467.
Khi lão gia tử nói hắn tốt nghiệp khoá 10467, Bối Nhĩ lập tức ý thức được lão gia tử và viện trưởng là học viên cùng một khoá.
Điều này khiến cho Bối Nhĩ hơi kinh hãi, viện trưởng là thần tượng trước đây của hắn, hiện tại lão gia tử là đối tượng tôn thờ duy nhất của hắn, hai người này va chạm, cho hắn một loại cảm giác quỷ dị.
"Viện trưởng Dawn Downey của các ngươi quả thực là cùng một khoá với ta, chỉ tiếc là ta biết hắn, nhưng hắn không biết ta."
Ánh mắt của đám người Bối Nhĩ sáng lấp lánh, hy vọng lão gia tử nói nhiều thêm một chút.
"Các ngươi cũng biết đấy, ta là lúc tuổi già mới triệt để ngộ ra, thuộc về nhân vật có tài nhưng thành đạt muộn, lúc còn trẻ ta không cách nào so sánh với Dawn Downey."
"Lúc hắn còn trẻ lúc, quang mang chiếu ra tứ phía, thiên phú nghiền ép một thời đại, thời gian đó, toàn bộ người của học viện ai không biết hắn, ai không ảm đạm phai mờ ở trước mặt hắn."
Hoàng Đông Kiệt dừng lại một chút, tiếp tục nói.
"Nói như thế nào đây, những thiên tài khác tuy là bị hắn nghiền ép gắt gao, nhưng còn có thể giãy dụa vài cái."
"Ta thì không được, ta không phải thiên tài, ngược lại là một trong những học viên kém nhất dưới đáy của học viện Ma Vũ."
"Thiên tài hắn cũng không để vào mắt, một học viên kém cỏi trong đám người, hắn làm sao có thể để ý."
"Cho nên nói ta biết hắn, hắn không biết ta."
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy ánh mắt của đám người Bối Nhĩ sáng lấp lánh, liền thỏa mãn hiếu kỳ của bọn họ.
"Hả, ngươi còn là một học viên kém, phát ngôn này của ngươi có chút mạo phạm đến ta rồi đấy."
Khí tức trên người Nim lại thay đổi, nàng hiện tại là Alafi Ellen, nghe thấy bản thân là bị một học viên kém làm thành như vậy, nàng luôn cảm giác mình bị mạo phạm.
Khí tức trên người Nim lại thay đổi, Nim ép ý thức của Alafi Ellen trở lại, dùng ánh mắt có lỗi nhìn về phía lão gia tử, biểu thị bản thân không có trông chừng Huyết Tổ, lại để cho nàng chạy ra ngoài.
Liên quan tới tình huống của Nim, Luân Nạp bọn họ đã sớm coi như bình thường.
Chính là nhân cách thường biến hóa đi, biến hóa lại, thấy nhiều rồi, cũng chỉ như vậy thôi.

"Đoàn trưởng, cuộc đời của Dawn Downey tràn ngập sắc thái truyền kỳ, nhưng thành tựu mà đoàn trưởng ngươi có được đến nay cũng không thua kém hắn chút nào cả."
"E rằng ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ rằng ở trong khoá của hắn, thiên tài mà hắn đặt hy vọng ngay cả ảnh hưởng của hắn đều không có sờ tới, ngược lại một học viên kém lại đột nhiên quật khởi ngang vai ngang vế với hắn."
Luân Nạp biết Dawn Downey rất mạnh, không thì sẽ không được phong là cường giả đệ nhất Nhân tộc, nhưng hắn là người theo đuôi trung thành nhất của đoàn trưởng, ở trong lòng hắn, đoàn trưởng mới là mạnh nhất.
Coway bọn họ ở một bên không nói gì, nhưng trong lòng bọn họ đều cho rằng Dawn Downey kém hơn đoàn trưởng của bọn hắn.
"Đây không phải là lời nói nhảm ư, hắn ngay cả ta cũng đánh ngã, nếu như hắn không sánh bằng...” Alafi Ellen vừa mới đùng đùng chạy ra, kết quả lại bị Nim trấn áp xuống.
"Lão gia tử, Ngày Hè Cuồng Hoan của học viện Ma Vũ kia, chúng ta là đi, hay là không đi?"
Bối Nhĩ ngữ khí dò hỏi.
"Ngươi có muốn đi hay không?"
Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm hỏi ngược lại.

"Nếu như nói không muốn, đó chính là dối trá, không nói cái khác, chỉ riêng ánh mắt sùng bái của học đệ học muội, ít nhiều cũng đủ thỏa mãn yêu cầu trong lòng.” Bối Nhĩ tuy là một dáng vẻ công thành danh toại muốn trở về khoe khoang một phen, nhưng lý do này của hắn, hắn cũng không biết có thể thuyết phục lão gia tử hay không.
"Công thành danh toại trở về khoe khoang không có gì đáng trách, nhưng ngươi không phải cái loại người thích khoe khoang này, có phải là có người muốn gặp hay không?"
Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm hỏi.
"A, cái này..."
Bối Nhĩ như thể bị túm tóc ngay tại chỗ, ánh mắt chột dạ né tránh.
Luân Nạp nhìn thấy dáng vẻ này của tôn tử, thân là người từng trải, hắn sao có thể không biết người mà tôn tử hắn muốn gặp chính là nữ hài, chắc là đối tượng thầm mến, chỉ có đối tượng thầm mến mới có thể khiến cho một nam nhân do dự.
"Ta đã nói đối mặt với Mayati phong tình vạn chủng, ngươi làm sao còn có thể thủ thân như ngọc, thì ra trong lòng đã có một cô gái khác."
Nim cười híp mắt công bố chỗ đau của Bối Nhĩ.
"Ta, ta mới không thèm có đối tượng thầm mến, ta chỉ là đơn thuần muốn trở về."

Bối Nhĩ giải thích rất yếu ớt!
Hết chương 1166.

Bạn cần đăng nhập để bình luận