Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1392: Nghi ngờ!

Chương 1392: Nghi ngờ!Chương 1392: Nghi ngờ!
"Lần cuối cùng ngươi và Hắc Háo Tử gặp nhau là khi nào?"
Hoàng Đông Kiệt nghe Địch Nhân Kiệt đặt câu hỏi, hắn kể lại cho bọn người Địch Nhân Kiệt những gì hắn đã nói với Lôi Sơn Hổ.
"Ngươi có chắc là ngươi ra khỏi chỗ của Trịnh Lương Tài rồi không gặp lại bọn họ nữa không?" Địch Thanh bán tín bán nghi hỏi.
"Hai vị đại nhân, tiểu dân nói những câu này đều là thật, nếu hai vị đại nhân không tin, có thể đi phố Thường Phong tìm Trịnh Lương Tài đối chất!"
Hoàng Đông Kiệt trả lời.
"Trước khi đến, ta đã điều tra ngươi, ngươi là một con bạc tệ hại, ta muốn biết ngày hôm đó làm thế nào một người thường xuyên đánh bạc xui xẻo như ngươi lại thắng một ngàn lượng!"
"Mặt khác kể từ ngày đó trở đi, ngươi đã không đánh bạc nữa!"
"Ngươi nói như vậy có gì lạ không, một người là một con nghiện cờ bạc, đã đánh bạc mười lăm năm, dù thật sự là lãng tử quay đầu, lại bắt đầu bỏ cờ bạc, cũng cần phải từ từ kiềm chế cờ bạc từng bước một!"
Hoàng Đông Kiệt nói.
"Ngươi có thể giải thích ngươi đã làm như thế nào không?”
"Sao ta không đánh bạc nữa à?”
"Đại nhân, có thể là ta đã đổi vận. Vận may cờ bạc của một người đã suy giảm trong mười lăm năm, không thể suy giảm mãi mãi. Ngày hôm đó có thể là thời khắc cao quang của ta, để cho ta đại sát tứ phương trên chiếu bạc!"
Địch Nhân Kiệt nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt giống thẩm vấn phạm nhân.
"Ta đã sa ngã mười lăm năm, nhân sinh có bao nhiêu cái mười lăm năm chứ, ta vất vả lắm mới hoàn toàn tỉnh ngộ, lãng tử quay đầu, làm sao ta còn có thể đi đánh bạc nữa!"
"Nhưng mà kể từ ngày đó, không thấy hình dáng của ngươi ở trong đổ phường!"
Sau khi xé một lúc, Địch Nhân Kiệt nhận ra khuôn mặt đó là thật, không phải là một loại mặt nạ da người, nhất thời hắn hơi xấu hổ.
"Có lẽ ngươi không phải là con bạc tệ hại đó, con bạc tệ hại đó đã chết!"
Địch Nhân Kiệt đột nhiên động thủ, dùng tay nắm chặt vai Hoàng Đông Kiệt, kéo tay lên mặt Hoàng Đông Kiệt, như sắp xé mặt nạ da người.
"Ta đã thấy nhiều người hoàn toàn tỉnh ngộ và lãng tử quay đầu, nhưng không ai trong số bọn họ gọn gàng dứt khoát như ngươi, hoàn toàn giống như biến thành một người khác!"
Bọn người Địch Nhân Kiệt nghe xong cũng không dây dưa nữa, đứng dậy liền rời đi.
Địch Nhân Kiệt vừa nói vừa rút tay về, mặt không đỏ, tim không đập nói.
"Đại nhân, nếu không có chuyện gì nữa, ta vẫn phải làm ăn!"
"Thật xin lỗi, phán đoán sai lầm, không ngờ ngươi lại có nghị lực như vậy, hoàn thành thoát thai hoán cốt!"
"Nhị thúc, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
"Đúng, võ giả, còn là một võ giả lợi hại!"
"Hắn không phải người bình thường!"
"Hắn không phải là một con bạc lãng tử quay đầu sao, có gì mà không đơn giản như vậy?" "Làm nghề rèn không dễ dàng!"
"Cái gì, không phải người bình thường, ý của ngươi là hắn là võ giả sao!"
Trên đường trở về Đại Lý Tự, Địch Thanh thấy Nhị thúc một mực trầm tư nên tò mò không biết Nhị thúc đang nghĩ gì.
"Nhị thúc, không phải ngươi phán đoán sai rồi chứ, hắn đã đánh bạc mười lăm năm, thân thể từ lâu đã rỗng tuếch!"
"Ngươi đã đến sờ mặt hắn, ngươi chắc chắn hắn chính là con bạc tệ hại đó, hắn làm sao có thể là võ giả lợi hại được?"
"Năng lực quan sát của ngươi vẫn còn hơi kém, ta hỏi ngươi, ngươi quan sát được gì trong lò rèn?"
Địch Nhân Kiệt hỏi.
"Để ta nghĩ xem, đúng rồi, có rất nhiều quặng sắt chất đống ở các góc của hắn, tất cả đều là quặng sắt chất lượng cao mà người bình thường không thể có được!"
Địch Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
"Còn gì nữa?"
Địch Nhân Kiệt nói tiếp.
"Ừm, ngoại trừ việc hắn không sợ quan lại chúng ta, ta thực sự không nhìn thấy gì!" "Nhị thúc, làm sao ngươi có thể chắc chắn hắn là một võ giả lợi hại?"
Địch Thanh không phân tích được gì nên đành phải hỏi Nhị thúc cho rõ. Địch Nhân Kiệt liếc nhìn cháu trai rồi không thừa nước đục thả câu nữa.
"Bây giờ là thời tiết gì?"
"Là một ngày tháng sáu nóng bức!"
Địch Thanh không biết tại sao Nhị thúc lại nói về thời tiết nhưng hắn vẫn trả lời.
"Bên ngoài nóng như vậy, không phải bên trong lò rèn còn nóng hơn sao?”
Địch Thanh vừa nghe xong, thân thể chợt chấn động, cuối cùng hắn cũng biết có gì đó không đúng.
Ngay cả bọn họ đứng ở cửa tiệm rèn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ đến từ bếp lò trong cửa tiệm.
Hơn nữa thời tiết bên ngoài nóng bức, trên người bọn họ đều đổ mồ hôi, trong khi Hoàng Đông Kiệt không có tí mồ hôi nào cả.
Điều này không đúng, Hoàng Đông Kiệt là chưởng quầy tiệm rèn, hắn sử dụng bếp để rèn sắt mỗi ngày, dù việc kinh doanh có ế một chút nhưng hắn ở gần lò lâu hơn bọn họ, với thời tiết nóng bức này, dù hắn không đổ mồ hôi khắp người, hắn cũng sẽ đổ mồ hôi ít nhiều chứ.
Kết quả là hắn không có, hắn chịu nhiệt tốt hơn bọn họ.
Đây rõ ràng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
"Chuyện này sao có thểi"
"Một người không luyện công thời gian một năm, hắn sẽ trở nên không quen thuộc với năng lực của chính mình!"
"Mười năm không luyện công, ngươi sẽ quên võ nghệ của mình, thậm chí ngươi có thể không bằng một phần trăm so với thời kỳ toàn thịnh!"
"Hắn đã sa ngã cờ bạc mười lăm năm, dù trước đó hắn có võ nghệ trong người, sau nhiều năm như vậy, người đã từ bỏ võ đạo như hắn không bị thụt lùi trở thành người bình thường, ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn, chuyện này có thể sao?" "Điểm quan trọng nhất là hắn làm nghề rèn, hắn tiếp xúc với công pháp như thế nào, hắn trở thành võ giả như thế nào, hắn cũng không thể tự nhiên mà trở thành võ giải!"
Địch Thanh tin rằng con người có thể có nghịch tập, nhưng một người đã sa đọa suy sút mười lăm năm chợt có biến hóa nghiêng trời lệch đất, cảm giác này dường như không có căn cứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận