Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 320. Yêu vật




Động tác của Hoàng Đông Kiệt tự nhiên bị hai ba dân chúng nhìn thấy, có người không làm chuyện gì, có người sợ tới mức vội vàng về nhà.
Hoàng Đông Kiệt ở bên ngoài tìm một canh giờ lo lắng người Lục gia phát hiện hắn vắng mặt nên sớm trở về nhà họ Lục.
Thấy Lục gia không có động tĩnh gì, biết người Lục gia cũng không phát hiện hắn biến mất một canh giờ.
“Phạm vi tìm kiếm quá nhỏ, hơn nữa nơi này là kinh thành, yêu ma quỷ quái đều trốn đi, muốn đụng phải yêu ma quỷ quái rất khó.”
Hoàng Đông Kiệt không phải không có thu hoạch, vừa rồi hắn ăn hai tiểu quỷ, một tân quỷ không tới một năm, một tiểu quỷ hơn năm năm, Hoàng Đông Kiệt tăng hai năm yêu lực.
“Ảnh tử chúa tể thật là bá đạo, trước tiên nuốt tân quỷ khiến cho ta sinh ra chút yêu lực, sau đó lại tàn nhẫn nuốt tới tiểu quỷ năm năm .”
“Xem ra ảnh tử chúa tể có năng lực vượt cấp khiêu chiến, cũng không biết có thể vượt qua bao nhiêu cấp.”
“Bây giờ ta có yêu lực hai năm, phạm vi hoạt động của cái bóng cũng tăng lên tới một ngàn hai trăm thước, để cái bóng đi ra ngoài hoạt động đi, nói không chừng có thể đụng phải tiểu quỷ lang thang ở phụ cận.”
Sau khi phái cái bóng ra ngoài, Hoàng Đông Kiệt không quản cái bóng nữa, cái bóng có thể chủ động khống chế, hắn có thể để nó làm theo trình tự hành động do hắn thiết lập.
Bây giờ cái bóng còn rất nhỏ yếu, dễ dàng bị những yêu ma quỷ quái có tu vi đánh tan, cho nên Hoàng Đông Kiệt trước tiên để nó thôn phệ yêu quái yếu, chờ thăng cấp lên tìm thôn phệ yêu quái lớn, vô hình vô bóng, chỉ cần muốn trốn trong đêm tối, rất khó có người phát hiện ra sự tồn tại của cái bóng.
Về phần cái bóng ở bên ngoài bị người đánh tan làm thế nào, không sao, cái bóng là cái bóng, bản thể là bản thể.
Chỉ cần bản thể không sao, cái bóng ở bên ngoài bị người đánh tan cũng không có gì. Qua một lát cái bóng sẽ tự ngưng tụ ra bên bản thể, bản thể không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Ừa, thần thông chính là không nói đạo lý như vậy.
“Yêu vật to gan, chỗ này mà ngươi cũng dám tới!”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng quát giận dữ của cha con Lục Hải Nguyên, sau đó cái bóng Hoàng Đông Kiệt bị đánh tan.
Mẹ kiếp, bị vả mặt!
“Này, ta nợ nhà bọn hắn sao!”
Hoàng Đông Kiệt nội tâm buồn bực thầm nghĩ...
“Sau này ra ngoài tìm thức ăn phải canh thời gian của bọn hắn mới được, bây giờ ta còn đang phát triển, không nên tiếp xúc với bọn họ.”
Thấy cái bóng dưới mai rùa của mình ngưng tụ ra một lần nữa, Hoàng Đông Kiệt lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn không vội trở nên mạnh mẽ, hắn có rất nhiều thời gian.
Về phần cảm giác an nguy, hắn thật đúng là không sợ, không nói thực lực người Lục gia không tệ, hai dị năng của hắn cũng không phải ăn chay.
Hắn đi ra ngoài một chuyến nhưng để lại tọa độ ở nơi hắn đi qua, quỷ biết hắn để lại bao nhiêu tọa độ, chỉ cần có nguy hiểm, hắn có thể mở cửa truyền tống mang theo lớn bé Lục gia rời đi. Cửa truyền tống chính là không để ý khoảng cách, chỉ cần để lại tọa độ, chân trời góc biển đều có thể đi.
Dị năng thứ hai, kết giới hoàn toàn có thể sử dụng làm không gian tấn công phòng bị, chỉ cần người và vật bị kết giới vây khốn, Hoàng Đông Kiệt đều có thể khiến cho nội bộ kết giới sụp đổ hình thành không gian tiêu diệt, chỉ cần thực lực của địch nhân không cao hơn Hoàng Đông Kiệt quá nhiều, đều sẽ bị một chiêu này của Hoàng Đông Kiệt tiễn đi.
Vì dị năng đặc thù, Hoàng Đông Kiệt cảm thấy lấy yêu lực hai năm của bản thân, hơn nữa linh hồn bản thân cường đại cũng có thể mang đi yêu ma quỷ quái tu vi trong vòng hai trăm năm. Hơn nữa ảnh tử chúa tể dời thương tổn đi, so với hai ba đặc tính ẩn giấu mà Hoàng Đông Kiệt không nói ra trước đây nữa, Hoàng Đông Kiệt cảm thấy hắn là rùa già ổn định nhất yêu giới, về phần tuổi thọ, sau khi thành yêu, Hoàng Đông Kiệt cảm giác mình lại có thể sống thật lâu.
Khi trở nên mạnh mẽ hơn, hắn cũng không biết hắn có thể sống bao lâu.
Trạng thái ổn định, thời gian sung túc, Hoàng Đông Kiệt không vội trở nên mạnh mẽ, không cần mỗi ngày ra ngoài tìm thức ăn, cứ cách hai ba ngày đi ra ngoài một chỗ là được.
Hắn muốn xem hắn có thể đùa chết tiểu tử thúi đó hay không.
Viện ngoại.
“Phụ thân, chuyện gì xảy ra, khu vực này có cấm văn do các phù sư bày ra, làm sao có thể có yêu ma quỷ quái lẻn vào được?”
Anh mắt Lục Trạch vô cùng nghiêm túc, làm nghề của bọn họ nhược điểm chính là người nhà, vì thế bọn họ mới tốn một cái giá lớn để chuyển người nhà đến khu vực này.
Ai ngờ nơi này cũng xuất hiện yêu ma, đây không phải là cái gai trong lòng họ hay sao?
“Cấm văn phù sư để lại không có vấn đề, là ảnh yêu có vấn đề, ngươi không phát hiện ra ảnh yêu không có yêu khí sao?”
Dù sao Lục Hải Nguyên cũng có kinh nghiệm, hắn kiểm tra cấm văn mà phù sư để lại trên nền đá, phát hiện cấm văn không có bất kỳ vấn đề gì.
Nghĩ đến sự quỷ dị của ảnh yêu, Lục Hải Nguyên cảm thấy vấn đề nằm ở trên người ảnh yêu. Nhưng chính vì điều này mà nội tâm bất an của hắn càng lớn, chẳng lẽ thế gian lại sinh ra yêu quái kỳ lạ gì đó.
“Thật đúng là không có yêu khí, không chỉ như thế, ta còn cảm giác được cái bóng không có sinh mệnh thể, giống như giống như con rối vậy.”
“Phụ thân, ngươi kiến thức rộng rãi, cái bóng này thuộc về loại yêu ma quỷ quái kia sao?”
“Mục đích của nó ở đây là gì?”
Ảnh yêu bị đánh tan nhưng Lục Trạch cảm thấy ảnh yêu này có thể không chết, phụ thân hẳn cũng phát hiện ra điểm này.
Nội tâm Lục Trạch cũng căng thẳng đối với loại tồn tại quỷ dị này, vì người nhà của hắn ở đây.
Hắn không thể để một con yêu ma quỷ quái không biết chi tiết lẻn vào hậu hoa viên của hắn.
“Là con rối, vậy nhất định có âm khí khống chế nó, yêu khí, ma khí, nhưng trên người cái bóng này không có chút khí tức yêu ma quỷ quái nào.”
“Ta cũng không biết đây là thứ gì, ta cả nửa đời người chưa từng thấy loại vật này.”
Lục Hải Nguyên trầm mặc, hắn cũng không biết đây là yêu ma gì, nghĩ đến yêu ma có thể lẻn vào khu vực này thì nội tâm hắn nặng nề.
Hết chương 320.

Bạn cần đăng nhập để bình luận