Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 210. Cướp bát cơm của người khác!




Lúc này, Tống Đằng Phi tâm như tro tàn, hắn thế nào cũng không ngờ một người động não đạt được danh hiệu thiên cổ đệ nhất mưu thánh đồng thời còn là một Đại Tông Sư.
Đại Tông Sư chưa tới sáu mươi tuổi, danh hiệu thiên cổ đệ nhất mưu thánh, võ lực, trí tuệ đều đạt tới đỉnh của chóp, lão thiên gia sao có thể cho phép loại quái vật như vậy tồn tại...
“Tha...Tha mạng cho ta!”
Tống Đằng Phi không muốn chết bèn cầu xin Hoàng Đông Kiệt tha mạng.
“Ta chỉ là đi ngang qua, ngươi cũng chỉ coi ta là người qua đường mà đã tùy ý ra tay như vậy, nói vậy trên đường ngươi tới đây, có phải có không ít người vô tội đã bị ngươi đập chết rồi hay không?”
“Lúc ngươi giết người có nghe được tiếng cầu xin của bọn họ hay không, ngươi hẳn là nghe được, chỉ là ngươi chọn xem nhẹ.”
“Người thờ ơ với sinh mệnh như ngươi có tư cách gì cầu xin người khác tha mạng hả?”
Ánh mắt Hoàng Đông Kiệt dần dần lạnh lùng, giơ tay lên chuẩn bị động thủ.

“Không, ngươi không thể giết ta, ta là ngoại tôn của giáo chủ Trịnh Thiên Tuyệt, nếu ngươi giết ta, cữu cữu ta tuyệt đối sẽ không...”
Tống Đằng Phi còn chưa nói hết lời, trái tim và ót của hắn bị hai trận kình lực xuyên qua, lần này hắn rốt cuộc nói không nên lời.
Bóng tối vô tận đang cắn nuốt ý thức của hắn, hắn đang giãy dụa nhưng rõ ràng tất cả đều là vô ích.
Tại thời điểm ý thức tiêu tán đi, hắn vẫn còn có một ý nghĩ: sao hắn dám, sao hắn dám?
“Cữu cữu ngươi là trâu ngựa gì, cũng chẳng qua là đánh nhỏ xong rồi đến đánh lớn!”
“Loại tiết mục này ta rất quen thuộc, đối với ta mà nói, cữu cữu ngươi cũng chẳng khác gì ngươi, chỉ là tặng đầu người cho ta.”
“Ôi, có người tới, tốc độ cực nhanh, võ lực kỳ cường đại.”
“Thú vị, lực lượng dồi dào này, người tới hẳn là vị kia của Thiên Sư Đạo, không ngờ hắn lại lén rời khỏi Thiên Sư Đạo.”
“Cũng tốt, lại đây làm người chịu tội thay cho ta đi!”
Hoàng Đông Kiệt không muốn bại lộ hành tung của mình, biết người chạy tới bên này là ai thì rất vui vẻ lén rời đi.
Không lâu sau, một lão nhân rất bình thường xuất ở hiện trường.
Trương Cửu Thiên cảm ứng được tinh thần dị lực dao động cùng lực lượng bá đạo nháy mắt bộc phát, hắn biết có Đại Tông Sư động thủ ở chỗ này.
Lúc này trong lòng hắn chấn động, khí tức của vị Đại Tông Sư này rất xa lạ, không phải Đại Tông Sư hắn biết, vậy chỉ còn lại có hai khả năng: Thứ nhất, đây là do thánh chủ phát ra, thánh chủ đang động thủ với người khác.
Thứ hai, Đại Tông Sư mới xuất hiện!
Mặc kệ là ai hắn cũng không thể xem nhẹ không thấy, chạy tới chỗ truyền ra tinh thần dị lực. Vừa đến hiện trường, hắn thấy Tống Đằng Phi bị mắc kẹt trên vách đá đã chết, ngoại trừ thi thể này, Trương Cửu Thiên cũng không còn cảm thấy người thứ hai nữa ở hiện trường.
Rõ ràng Đại Tông Sư xa lạ đã sớm cảm nhận hắn chạy tới nên né tránh hắn.
“Đây là ma công, hắn là người của Ma giáo, trên người có tinh thần dị lực còn sót lại, đây là do hắn phát ra, không phải của Đại Tông Sư.”
“Hắn hẳn là thức tỉnh ý cảnh võ đạo, không ngờ Ma giáo còn giấu kỹ một vị cường giả tư cách Đại Tông Sư.”

“Đáng tiếc, hắn chết ở đây, bằng không chờ mười mấy năm nữa, Ma giáo mấy chục năm lại xuất hiện thêm một vị cường giả Đại Tông Sư có một không ai trong thiên hạ.”
Hắn cẩn thận quan sát hiện trường, rất nhanh đoán ra lai lịch của Tống Đằng Phi.
“Cường giả thần bí Ma giáo phái ra đối phó của Đông Võ Vương, không có gì bất ngờ chính là hắn.”
“Giết chết hạt giống tư cách Đại Tông Sư mà Ma giáo tỉ mỉ bồi dưỡng ra, tương đương với việc hoàn toàn đắc tội với toàn bộ Ma giáo.”
“Cường giả Đại Tông Sư mới xuất thế hẳn là sẽ không làm như vậy, dám hoàn toàn đắc tội Ma giáo như vậy, có lẽ chỉ có thánh chủ của Thánh Đình hội.”
“Ở Thanh Châu mai phục cường giả Ma giáo, chứng tỏ Ma giáo có mật thám của Thánh Đình hội, người này có tư cách Đại Tông Sư có lẽ là bị Thánh Đình hội nắm giữ hành tung mới bị thánh chủ hạ độc thủ.”
“Thánh chủ này là sao, tại sao lại muốn chết như vậy, chẳng lẽ thánh chủ có tử thù gì với Ma giáo hay sao!”
Trương Cửu Thiên phân tích một chút, cảm thấy suy đoán của mình có thể chính là chân tướng, thánh chủ chính là cường giả đơn độc chuyên chọn Ma giáo xuống tay làm suy yếu thực lực của Ma giáo, ý đồ tiêu diệt toàn bộ Ma giáo.
“Như vậy cũng tốt, ta đã sớm thấy Ma giáo khó chịu, ỷ có giáo chúng đông đảo mà làm xằng làm bậy, cũng không biết phạm phải bao nhiêu sát nghiệt.”
“Thánh Đình hội nhìn chằm chằm Ma giáo là chuyện tốt, khiến cho Ma giáo không phân tâm làm chuyện xấu khác, mà Thánh Đình hội cũng chỉ chém giết với Ma giáo mới không có tâm tư tạo ra âm mưu khác.”
Đạo, Phật, Ma ba giáo này ai nhìn ai cũng khó chịu, Trương Cửu Thiên thân là đệ nhất nhân Đạo giáo, tự nhiên cũng không thích Ma giáo và Phật Môn.
Bây giờ thấy Ma giáo có phiền toái, hắn đương nhiên cao hứng ngồi xem kịch, nếu như điều kiện cho phép thì chuyện bỏ đá xuống giếng hắn cũng sẽ làm.
Ai bảo Phật, Ma hai giáo thật sự không ra cái thứ gì. Ma giáo làm việc không hề có điểm mấu chốt, muốn giết người thì giết, chưa bao giờ cần lý do. Nếu như phải có lý do, thì đó là ai nắm đấm lớn thì người đó chính là lý do. Đốt nhà cướp của không chuyện ác nào không làm, dường như trước khi chưa làm hết chuyện xấu trong thiên hạ thì Ma giáo sẽ không dừng tay.

Phật Môn càng độc ác hơn, chỉ một câu nói, vật này cùng Phật ta hữu duyên, sau đó thì bọn họ công khai chiếm đi.
Thu thập vàng bạc tài bảo cũng không khách sáo chút nào, biến vô số dân chúng thành tín đồ của bọn họ, để những tín đồ này không nuôi gia đình, bỏ mặc thê nhi, toàn bộ đều cống hiến cho Phật Môn bọn họ, khiến cho không biết bao nhiêu hộ gia đình mẹ già trẻ con chết đói, tín đồ thấy người trong nhà đói chết, không ai đau buồn hay tức giận mà tất cả đều tỏ ra hâm mộ. Hâm mộ người nhà bọn họ may mắn đi theo Phật Tổ đến Tây Thiên trường sinh, lối suy nghĩ này đã khiến tăng nhân nào cũng trở nên giàu có.
Đủ loại hiểu biết khiến cho Trương Cửu Thiên cực kỳ bài xích Ma giáo và Phật Môn, nhưng lực lượng một mình hắn không thay đổi được gì, chỉ có thể mở mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của Ma giáo và Phật Môn.
Đột nhiên sắc mặt Trương Cửu Thiên biến đổi, hắn thấy một người xuất hiện bên bờ sông hạ lưu thác nước, kinh nghiệm lão làng khiến hắn ý thức được, người này có thể là người của Ma giáo. Hiện trường chỉ còn lại hắn cùng một thi thể, nếu như người của Ma giáo này bỏ chạy, vậy hắn có ngàn vạn cái miệng cũng không nói rõ.
Hết chương 210.

Bạn cần đăng nhập để bình luận