Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 202. Nhắm vào ta! Vậy ta phải chơi lớn một chút!




“Vâng, lão tổ, bây giờ trẫm cho người mời ngũ hoàng thúc trở về.”
Ngay khi Hoàng Minh Long có hành động, Trương Dịch Nhiên ở Thanh Châu xa xôi khẩn cấp truyền đến tin tức.
“Lão tổ, không tốt, ngũ hoàng thúc chạy trốn rồi!”
Hoàng Minh Long vừa nhìn tin tức, ánh mắt biến đổi, vội vàng bẩm báo với Hoàng Thiên Thạch.
“Sao lại thế này?”
Hoàng Thiên Thạch trừng mắt hỏi, chạy trốn là có ý gì, chẳng lẽ có địch nhân lợi hại tiến vào Thanh Châu, Đông Võ Vương đoán rằng đánh không lại nên bỏ chạy sao?
“Ám Long Vệ truyền đến tin tức, ngũ hoàng thúc an bài thỏa đáng tất cả mọi thứ ở Thanh Châu xong cũng không biết dùng thủ đoạn gì gạt được tầm mắt Ám Long Vệ rồi biến mất.”
“Nội dung để lại trong phong thư là: ta đi ra ngoài du ngoạn, không được làm phiền ta.”
“Sau đó thì không có sau đó nữa!”
Hoàng Minh Long bất đắc dĩ nói.
“Quả thực là càn quấy, đang bị Phật Môn và Ma giáo nhớ thương mà còn đi ra ngoài du ngoạn, cảm thấy mình sống quá lâu hay sao?”
“Đi, mang hắn về cho ta, nhất định phải tìm được hắn trước Phật Môn và Ma giáo. Nếu muốn đế quốc Đại Hạ thoát thai hoán cốt thì nhất định phải có trí tuệ của hắn trợ giúp mới được.”
Hoàng Thiên Thạch biết rõ Phật Môn và Ma giáo không đơn giản, đắc tội với Phật Môn và Ma giáo rồi mà còn dám đi lung tung bên ngoài, quả thực là muốn chết. “Vâng, lão tổ!”
Hoàng Minh Long cũng không ngờ ngũ hoàng thúc nói buông Thanh Châu xuống là buông ngay, nói đi là đi, thật là một chút ý nghĩ với Thanh Châu cũng không có. Điểm này hoàn toàn nhìn ra được ngũ hoàng thúc trung thành với đế quốc Đại Hạ, nghĩ đến bây giờ ngũ hoàng thúc chính là khuôn mặt của triều đình, nếu ngũ hoàng thúc xảy ra chuyện bên ngoài thì thực là đang đánh vào mặt triều đình, hơn nữa lão tổ nói rất đúng, đế quốc Đại Hạ cần kỳ tài kinh thiên như ngũ hoàng thúc vậy.
Đế quốc Đại Hạ muốn thoát thai hoán cốt thì không thể rời khỏi sự trợ giúp của ngũ hoàng thúc. Vì thế, hắn hạ mệnh lệnh tìm ngũ hoàng thúc.
Ma giáo.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào.” “Nếu như ngươi thành thật ở trong năm mươi vạn đại quân, ta thật đúng là không có cách nào đối phó ngươi, ai ngờ ngươi lại không biết sống chết rời khỏi quân đội.”
“Ngươi vậy mà lại cho chúng ta cơ hội, vì đại nghiệp của Thánh giáo, ngươi nhất định phải chết!”
Ngô Kỳ Thiên biết được tin Đông Võ Vương đã rời Thanh Châu đi du ngoạn thiên hạ, trên mặt rất vui vẻ, vội vàng sai người mang cường giả mà Thánh giáo âm thầm dùng tài nguyên nội tình bồi dưỡng tới.
Cường giả được tài nguyên nội tình Thánh giáo giáo chủ bồi dưỡng ra sẽ là người đơn giản sao!
Không bao lâu sau, một nam nhân rất tà tính tới trước mặt Ngô Kỳ Thiên.
“Tả hộ pháp, ngươi tìm ta?”
Nam nhân được gọi tới vô lễ bất kính hỏi.
“Đằng phi, giao cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi đi tìm giết Đông Võ Vương đi!” Ngô Kỳ Thiên nói.
“Thánh giáo có nhiều cường giả như vậy sao nhất định phải là ta đi?”
Tống Đằng Phi hơi bất mãn, hắn chính là người thức tỉnh ý cảnh võ đạo, chỉ cần cho hắn mấy chục năm nữa, hắn sẽ trở thành Đại Tông Sư cao cao tại thượng.
Hắn đang bận tu luyện, nào có thời gian đi xử lý Đông Võ Vương, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện hắn trở thành Đại Tông Sư chứ!
Huống chi, phái hắn ra ngoài còn không phải làm hắn bại lộ sao?
“Đằng Phi, phái ngươi ra ngoài quả thật có hơi dùng dao mổ trâu giết gà nhưng Đông Võ Vương quá nguy hại, chỉ cần hắn còn sống thì Thánh giáo còn bị ảnh hưởng.”
“Ta cũng muốn tự đi giết hắn nhưng ngươi cũng biết giáo chủ bế quan, ta cần tọa trấn tại đại bản doanh.”
“Hơn nữa người có cấp bậc như ta chỉ cần rời khỏi Thánh giáo nửa bước, người khắp thiên hạ đều sẽ tập trung vào ta.”
“Có lẽ ta còn chưa tiếp cận Đông Võ Vương thì Đông Võ Vương đã nhận được tin tức bỏ chạy mất rồi.”
“Thật sự không có biện pháp gì mới phái ngươi đi ra ngoài, ngươi thức tỉnh võ đạo ý cảnh còn được Thánh giáo toàn lực bồi dưỡng, có thể nói ngươi là đệ nhất nhân dưới Đại Tông Sư.”
“Đại Tông Sư không xuất hiện thì bên ngoài không ai có thể thương tổn đến ngươi, Đông Võ Vương quá giảo hoạt, nhất định phải một kích tất sát với hắn mới được.” “Nếu không khả năng hắn trốn thoát rất cao, tốt nhất nên để ngươi xuất động.”

Ngô Kỳ Thiên không để ý thái độ của Tống Đằng Phi đối với hắn, hắn vẫn có thể cho phép người có tư cách, ai bảo người thức tỉnh ý cảnh võ đạo đã không còn là người bình thường nữa chứ?
“Chuẩn bị cho ta năm mươi cô nương băng thanh ngọc khiết, chờ ta trở về hưởng thụ.”
Tống Đằng Phi thấy Tả hộ pháp cũng nói đến mức này, nếu hắn còn không đồng ý thì chính là không nể mặt Tả hộ pháp.
Dù cho hắn có chút quan hệ với giáo chủ nhưng ở Thánh giáo cá lớn nuốt cá bé, một khi hắn vượt qua giới hạn thì dù hắn có tư cách Đại Tông Sư, Tả hộ pháp vẫn có thể chơi chết hắn.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể đồng ý.
Không phải chỉ là một Đông Võ Vương nho nhỏ thôi sao, có thể mưu tính được gì chứ, trước mặt lực lượng tuyệt đối còn không phải là rác rưởi hay sao?
Thấy Tả hộ pháp gật đầu đồng ý thì hắn rời đi làm việc.
“Hậu bối bây giờ thực sự không biết tôn trọng lão nhân, nếu ngươi không phải là ngoại tôn của giáo chủ mà nói chuyện với ta như vậy, ngươi sẽ...”
Ngô Kỳ Thiên lắc đầu, không để chuyện của Tống Đằng Phi ở trong lòng, bây giờ chỉ cần tìm ra hành tung của Đông Võ Vương, Đông Võ Vương chắc chắn phải chết.
Hết chương 202.

Bạn cần đăng nhập để bình luận